TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trên đường phố tấp nấp, một chiếc kiệu nhỏ bình thường đứng ở góc khuất nơi đầu ngõ, quán nhỏ ven đường mở một bên cửa, nữ tử đội mũ sa vừa lách người đi vào trong, cánh cửa liền đóng kín.
“Tư Mã tiểu thư.” Kỳ Liên đang ngồi ở trong lương đình nhìn thấy liền đứng lên, chắp tay nói với Tư Mã Hương đứng bên ngoài đình: “Tại hạ lễ độ.”
Tư Mã Hương lạnh lùng nhìn người đàn ông này, gỡ xuống mũ sa để Bảo Mai chờ ở bên ngoài, sau đó đi về phía bàn đá trong đình, trên bàn đá bày một bộ trà cụ, trong đó có một ly trà đã được rót đầy trà nóng, bốc lên từng luồng hơi nóng: “Đại nhân rất có nhã hứng.”
“Giai khách lâm môn, tại hạ cũng học đầy văn vẻ một chút.” Kỳ Liên rót một chén trà, hai tay dâng đến trước mặt Tư Mã Hương.
Tư Mã Hương cúi đầu nhìn thoáng qua đưa tay nhận lấy chén trà nhưng không có đưa lên miệng, mà thả lại lên bàn: “Kỳ Liên đại nhân mấy lần cho mời, chẳng biết có chuyện gì quan trọng?”
“Nghe danh tiếng của Tư Mã tiểu thư đã lâu, tại hạ sinh lòng ngưỡng mộ, cho nên mới mặt dày mày dặn thỉnh mời.” Kỳ Liên mời Tư Mã Hương ngồi xuống, chờ nàng ngồi xuống xong, hắn mới vén ngoại bào ngồi xuống: “Hôm nay Tư Mã tiểu thư có thể đến nơi hẹn, tại hạ rất vui mừng.”
“Không hổ là người tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm chức thừa tướng.” Tư Mã Hương cười nhạt, sau đó giận tái mặt nói: “Người quang minh chính đại không nói lời ẩn ý, Kỳ Liên đại nhân có chuyện gì, cứ việc nói thẳng nhé.”
Nếu không phải trong thơ Kỳ Liên đề cập đến cái chết của mẫu thân, ngày hôm nay nàng việc gì phải mạo hiểm đi ra đây.
“Tư Mã tiểu thư không kìm nén được tức giận như vậy tự khi nào?” Kỳ Liên nâng chung trà lên chậm rãi uống một ngụm, cười nói: “Hôm nay mời tiểu thư đến, đúng là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Tư Mã Hương cúi mặt xuống, không nói gì.
Thấy nàng phản ứng như vậy, Kỳ Liên cũng lơ đểnh, nói thẳng: “Nghe nói Tư Mã tiểu thư hy vọng được vào trong cung, chỉ tiếc Cố gia luôn gây khó dễ, phá hủy chuyện tốt của tiểu thư?”
Nói đến những chuyện này, Tư Mã Hương lắng nghe lại thấy buồn cười, giễu cợt cong môi cười: “Kỳ Liên đại nhân sao lại nói như vậy.”
“Nói những lời hay ý đẹp với mỹ nhân chính là tôn trọng.” Kỳ Liên nhếch môi nở nụ cười, đôi mắt hoa đào mang theo vài phần khiêu khích: “Nếu Tư Mã tiểu thư chẳng có khuôn mặt đẹp như vậy tại hạ cũng sẽ không vắt óc tìm kiếm lời hay ý đẹp như vậy.”
Tư Mã Hương xì một tiếng, giễu cợt, cũng không bận tâm đến lời nói vừa rồi của Kỳ Liên.
Nàng biết mình xinh đẹp cỡ nào cũng không cần người nam nhân bụng dạ đầy mưu mẹo này khen tặng.
“Dung mạo của vị Hoàng hậu nương nương trong cung kia cũng chưa sánh bằng nửa phần của tiểu thư, chỉ tiếc tiểu Hoàng đế không biết tình thú, không hiểu thưởng thức mỹ nhân, ta cũng lấy làm bất bình thay tiểu thư.” Kỳ Liên thở dài: “Luận gia thế, luận dung mạo, luận tài hoa, nàng ta cũng chẳng có điểm nào đủ sức so với tiểu thư.”
“Tin tức của Kỳ Liên đại nhân rất linh thông, nói vậy chắc cũng biết rõ, Hoàng hậu nương nương là người được chính miệng Xuất Vân chân nhân khen là có phúc trạch thâm hậu.” Sắc mặt Tư Mã Hương bình tĩnh, không hề bị những thủ đoạn khiêu khích của Kỳ Liên mà ảnh hưởng đến tâm tình: “Con gái nhà Cố gia làm Hoàng hậu, chính là mệnh trời đã định.”
“Mệnh trời?” Kỳ Liên trào phúng cười: “Người như Tư Mã tiểu thư mà cũng tin thuyết giáo này sao?”
Tư Mã Hương khẽ cười, đôi mắt xinh đẹp đung đưa lưu chuyển: “Tin hay không, thì thế nào?”
“Không hổ là Tư Mã gia tiểu thư.” Kỳ Liên vỗ tay hoan nghênh nói: “Chẳng biết Tư Mã gia tiểu thư, đã từng nghĩ đến chuyện làm sao để thoát khỏi cuộc sống hiện tại chăng?”
Tư Mã Hương nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, trầm mặc không nói.
Hiện tại nàng đang ở nhờ trong nhà của đại bá, trông chẳng khác nào lúc đường tỷ chưa xuất ra, thế nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được, đại bá
mẫu cũng không yêu thích gì nàng, có điều không thích thì đã làm sao? Cái nàng muốn chính là dựa vào dòng chính, nâng thân phận của mình lên mà thôi.
Cuộc sống bây giờ có khó khăn hơn nữa, cũng so với…
“Ta không rõ lời này của Kỳ Liên đại nhân.” Tư Mã Hương đứng lên, cúi đầu nhìn Kỳ Liên nói: “Canh giờ không còn sớm, tiểu nữ tử cáo từ.”
Nói xong, không đợi phản ứng của Kỳ Liên, xoay người liền đi.
Kỳ Liên mỉm cười nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, tận đến khi nàng khuất bóng mới có một kẻ hầu bước ra nói: “Đại nhân, vị tiểu thư Tư Mã gia này tựa hồ không có ý muốn hợp tác cùng chúng ta.”
“Không.” Kỳ Liên giơ chén trà lên khóe môi, cười nói: “Nàng ta là một nữ nhân có dã tâm, tâm đủ tàn nhẫn, tay đủ lạt.
Nữ nhân như vậy, mặc dù đã động lòng với một việc nào đó cũng không lập tức biểu lộ ra.”
“May nàng ta không lên làm Hoàng hậu, bằng không hoàng đế Đại Phong có được một nữ tử như vậy giúp đỡ, há còn để yên cho Cao La chúng ta?” Người hậu nghe vậy cảm khái nói: “Như vậy lại có thêm một trợ thủ giúp đỡ cho đại nhân ngài.”
Kỳ Liên chuyển động cái chén trong tay, không để ý tới những lời người hầu này vừa nói.
Chỉ bất quá vị Hoàng hậu trong triều Đại Phong hiện giờ…
Hắn nhíu mày, tựa hồ nhìn không ra nàng ta có điểm gì đặc biệt, chỉ có tính cách tốt, thái độ làm người lương thiện, nguyên nhân chính có lẽ được Thái hậu yêu thích mới được phong làm Hoàng hậu.
Ngày ấy trong cung yến, Hoàng hậu cũng không có biểu hiện đặc biệt gì.
Chỉ lúc Ba Tốn Cách muốn đem nữ nhân gả cho ca ca nhà mẹ đẻ thì nàng ta mới hơi phẫn nộ một chút.
Bất quá, những thế gia quý tộc ở Đại Phong xưa nay đều như vậy, Hoàng hậu nổi giận cũng là chuyện bình thường.
“Có thể, vị hoàng đế kia chỉ thích loại tiểu tiểu thư vô hại đơn thuần thế này.” Kỳ Liên đặt chén trà xuống, châm chọc cười nói: “Chỉ biết nữ nhân như vậy có rất nhiều trong thiên hạ, nếu nói đế hậu tình thâm, vậy mối tình thâm này sẽ duy trì được bao lâu?”
“Hôm nay con đi đâu vậy?” Trịnh Thị nhìn thấy Tư Mã Hương từ bên ngoài trở về, liền đưa mắt quan sát nàng từ đầu đến chân một lượt, sau đó chỉ cái ghế bên cạnh: “Ngồi xuống chút đã, ta có lời muốn nói cùng con.”
“Vâng.” Tư Mã Hương biết vâng lời phúc lễ với Trịnh Thị, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh.”
“Hôm nay Tiền gia tới cửa cầu thân cho trưởng tử dòng chính nhà họ, ta vẫn chưa đáp ứng.” Trịnh Thị do dự một lát rồi lại nói tiếp: “Mặc dù Tiền gia chỉ là thế gia nhị đẳng mạt lưu, thế nhưng gia phong lại là dòng chính, nhân khẩu ít, trưởng tử dòng chính lại là người có chí tiến thủ, con về suy nghĩ thêm một chút xem thế nào.”
Trịnh Thị không muốn nói rõ, với tình huống hiện tại của Tư Mã Hương, muốn gả cao không thể gả thấp cũng khó coi, gia thế giống Tiền gia như vậy, quả thật đã được xem là rất tốt.
Tư Mã Hương sửng sốt một chút, sau đó ngẫm nghĩ một hồi lâu mới nhớ đến trưởng tử dòng chính Tiền gia là ai.
Tướng mạo người này bình thường, chẳng có gì nổi bật khi đứng giữa các thế gia công tử ở kinh thành, nếu không phải nàng có trí nhớ tốt, chỉ sợ khó mà nhớ ra được tướng mạo của hắn.
Trong lòng nàng tuy rằng không muốn cũng không cam lòng, thế như nét mặt cũng không dám lộ ra nửa phần, chỉ nói: “Cám ơn bá mẫu đã lo lắng quan tâm cho con, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
“Ừ.” Trịnh Thị gật đầu, ánh mắt rơi xuống đôi giầy trên chân của nàng, thấy trên giầy dính chút bùn đất, trong lòng có chút bất mãn, nhưng cũng không có ý định hỏi nhiều: “Hôm nay con ra ngoài chắc đã mệt mỏi rồi, quay về viện nghỉ ngơi sớm đi.”
Sắc mặt Tư Mã Hương khẽ cứng lại, đứng dậy khom gối hành lễ với Trịnh Thị: “Vâng, bá mẫu.”
Chờ Tư Mã Hương rời đi, Trịnh Thị mới nhíu mày suy nghĩ, tuy rằng bà vẫn thấy cô cháu gái này tỏ vẻ rất an phận, thế nhưng trong lòng nàng luôn dấy lên cảm giác bất an.
“Thái thái, tiểu thư cùng cô gia tới.” Một hạ nhân báo lại.
Trịnh Thị nghe vậy, lập tức vui mừng hớn hở, thế nhưng ngoài miệng lại nói: “Mấy ngày trước đây vừa quay về nhà thăm, sao nay lại về nữa, không sợ người khác nói ra nói vào.”
“Đó là bởi vì tiểu thư cùng cô gia hiếu thuận đấy.” Ma ma hồi môn của nàng cười nói: “Lời này nếu tiểu thư cùng cô gia nghe thấy được, chẳng phải sẽ thấy khó chịu?”
Trịnh Thị càng tỏ ra vui vẻ trước lời dỗ dành của ma ma hồi môn, vội vàng phân phó hạ nhân đi nghênh đón tiểu thư cùng cô gia.
Tư Mã Hương chưa ra khỏi chủ viện được bao xa, đã nghe trong chủ viện truyền ra tiếng cười nói vui vẻ, quay đầu lại nhìn, vừa khớp nhìn thấy Tư Mã Linh cùng một nam nhân trẻ tuổi sóng bước đi đến, tư thái vô cùng thân mật.
“Tiểu thư?” Bảo Mai nhỏ giọng nói: “Là đường tiểu thư cùng cô gia quay về thăm.”
“Đã như vậy, ta cũng nên đi bái kiến.” Tư Mã Hương chỉnh lại quần áo trên người, xóa đi vẻ khó chịu trên mặt, xoay người quay về phía chủ viện.
Tư Mã Linh ở nhà mẹ đẻ chơi hơn nửa ngày, mới lưu luyến leo lên mã xa quay về nhà chồng, Trầm Thanh Hà thấy nàng như vậy, nhỏ giọng nói: “Linh nhi không cần như vậy, đợi lần sau được nghỉ phép, ta lại dẫn nàng quay về nhà chơi.”
“Cảm ơn phu quân.” Vành mắt Tư Mã Linh ửng đỏ, miệng nở nụ cười, dựa vào đầu vai hắn nói: “Ta làm khó chàng rồi.”
“Ta đã là phu quân của nàng, đương nhiên phải làm cho nàng vui vẻ!” Trầm Thanh Hà nhẹ nhàng nắm chặt vai của nàng, trầm mặc chốc lát nói: “Tuy nói quân tử không nên nói sau lưng người khác, nhưng chỉ sợ liên lụy đến nàng cùng nhạc gia, ta không thể không làm ác nhân.”
Tư Mã Linh cứng đờ người, cứ tưởng trong triều đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trầm Thanh Hà thấy thế cười trấn an nàng: “Không cần căng thẳng, chỉ là chuyện vặt vẵn mà thôi.
Chính là… vị đường muội kia của nàng, đem lại cảm giác không được tốt cho lắm.”
“Chàng đang nói tiểu Hương?” Tư Mã Linh do dự lên tiếng: “Muội ấy làm sao vậy?”
“Không, chỉ là trực giác của ta mà thôi.” Trầm Thanh Hà bật cười: “Mà thôi, nàng cứ xem như ta nói bừa đi.” Tuy Tư Mã Hương là mỹ nhân hiếm thấy, thế nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, không những chẳng thấy kinh diễm ngược lại trong lòng có cảm giác mâu thuẫn khó tả thành lời.
Có lẽ, hắn thích thần thái của Linh nhi hơn, cho nên mới không tự chủ được dấy lên cảm giác chán ghét ánh mắt đối phương.
Tuy hắn nói như vậy, Tư Mã Linh lại ghi tạc những lời này vào trong lòng, nàng hiểu rõ tính tình của phu quân, nếu chuyện đơn giản chắc chắn sẽ không đề cập đến người khác.
Một khi hắn đã lên tiếng, ngẫm lại phải có điểm nào không đúng.
Trong triều đình, Tấn Ưởng quét đôi mắt lạnh lùng nhìn các quan thần đang đấu khẩu với nhau dưới đại điện, chờ bọn họ cãi hăng say một hồi, Tấn Ưởng mới mở miệng nói: “Hai vị khanh gia đều nói có lý, chỉ là tướng sĩ biên cảnh vì nước ra đây bảo vệ ranh giới, nếu chỉ vài ba câu đã bị định tội, chẳng phải sẽ làm cho các tướng sĩ lạnh tâm?”
“Hoàng thượng thánh minh!” Thế nhưng các quan văn trong đó chợt thở dài, sắc mặt cũng khó coi.
“Đúng sai phải trái thế nào, trẫm sẽ cho người tra xét lại rồi bàn sau.” Tấn Ưởng đưa tay đùa nghịch nang hương đeo ở bên hông, lạnh nhạt nói: “Nếu đại sự trong thiên hạ đều có thể tranh cãi thắng thua để đưa ra quyết định, thì luật Đại Phong ta dùng để làm gì?”
“Chúng thần kinh hoảng.” Đại thần trên triều không phải người ngu, đương nhiên nghe hiểu Hoàng thượng đang không vui, vì vậy đều khom người thỉnh tội.
Tấn Ưởng lười xem bọn hắn diễn trò, nói thẳng: “Trẫm đã cho triệu Ngụy Đình, Triệu Tiến vào kinh gặp thánh, các khanh không cần ở đây nghị luận chuyện này nữa.”
Quan viên phe Tư Mã nghe vậy có chút hốt hoảng, Hoàng thượng đã phát mật chỉ, nếu không sao toàn bộ quan viên trong triều lại không có mấy ai biết chuyện này?
Bạn đang đọc bộ truyện Như Châu Tựa Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Như Châu Tựa Ngọc, truyện Như Châu Tựa Ngọc , đọc truyện Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc chương mới