TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Đã gần một tháng sau lần té xỉu lúc trước, Cố Như Cửu nghĩ mình gần như quên mất chuyện ấy rồi, thế nhưng Tấn Ưởng và những người phục vụ bên cạnh lại tỏ ra cẩn thận hơn hẳn, cứ như nàng là món đồ mỏng manh dễ vỡ.
Bình thường Tấn Ưởng đối với nàng có thể nói là răm rắp nghe lời, hơn nữa ngay cả nàng ăn uống cái gì cũng suy nghĩ kỹ càng.
“Chàng không cần phải lo cho thiếp.” Cố Như Cửu phẩy mạnh cái quạt trong tay, nàng không muốn cãi nhau với Tấn Ưởng, thế nhưng trong lòng lại buồn bực không thể tả được, cho nên liền vừa ngồi xuống liền chẳng thèm liếc mắt Tấn Ưởng.
Thấy nàng tức giận, Tấn Ưởng vội bước lại khuyên nhủ: “Nàng đừng rầu rĩ nữa, ăn nhiều nước đá không tốt cho sức khỏe của nàng.”
“Tháng trước còn thật tốt, thế nào bây giờ lại trở thành không tốt rồi?” Cố Như Cửu cũng không biết tại sao mình lại nổi giận, trước đây chỉ cười cười cho qua chuyện, thế nhưng mấy ngày nay lại đặc biệt để ý đến mấy tiểu tiết này, thậm chí ngay cả tính tình cũng nóng nảy hơn trước: “Chàng đừng nói chuyện với thiếp nữa, càng nói càng bực.”
Nói xong lời này, Cố Như Cửu đã cảm thấy sai, nàng đưa tay bịt miệng lại, giọng nói uể oải: “Xin lỗi, thiếp chẳng hiểu xảy ra chuyện gì, dạo này luôn luôn…”
“Ta biết hiện giờ nàng đang buồn bực trong lòng.” Tấn Ưởng thấy sắc mặt nàng hơi trắng, cũng không để ý đến mấy lời nàng vừa thốt ra, vươn tay ra ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng an ủi, muốn xoa dịu buồn bực trong lòng nàng.
“Bệ hạ, nương nương, ngự y tới bắt mạch cho nương nương.” Sau khi Thu La bước vào, nhìn thấy bầu không khí giữa Bệ hạ với nương nương tựa hồ không giống bình thường, cũng không dám nhiều lời.
“Để hắn tiến đến.” Tấn Ưởng buông Cố Như Cửu ra, cúi người xuống nhìn Cố Như Cửu đang ngồi nghiêng trên ghế quý phi: “Được rồi, đừng giận nữa, ngự y mà nhìn thấy dáng vẻ tức giận xấu xí của nàng thì phải làm sao?”
“Có chàng mới xấu ấy.” Cố Như Cửu khẽ mỉm cười, sau đó hơi áy này cầm tay của Tấn Ưởng, trong lòng lại âm thầm lo lắng, rốt cuộc mình bị làm sao thế này? Mấy ngày gần đây tính tình cớ sao lại kém như vậy.
Ít ngày trước Tấn Ưởng cũng chẳng mấy để ý đến việc ăn uống của nàng, nàng cũng chẳng giống như hiện giờ.
Sau khi ngự y bước vào, đầu tiên hành lễ với đế hậu, nỗ lực không để ánh mắt của mình nhìn đến đế hậu đang tay trong tay nhau.
Triệu ngự y vừa mới được thăng chức gần đây, ông chuyên khám phụ khoa, lúc mới được thăng chức, lão còn thấy khó hiểu, Bệ hạ là một đại nam nhân, cần ngự y chuyên phụ khoa làm gì? Ngày hôm nay tổng quản thái giám cung Càn Khôn đến tìm lão, bảo lão vào đây bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương, lão mới hiểu được, lão có thể lên chức ngự y, chẳng phải vì Hoàng thượng cần, mà là Hoàng hậu nương nương cần.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng hậu, đối phương cũng không có dung nhan mị hoặc khuynh thành như trong tưởng tượng của lão, ngược lại toát ra vẻ ngọt ngào, nhất là đôi lúm đồng tiền trên má, càng làm nàng thêm thuần khiết và có chút ngây thơ, giống như một tiểu cô nương cần được che chở bao bọc trong lòng bàn tay, nếu để nàng chịu chút tổn thương dù nhỏ nhoi cũng sẽ dấy lên cảm giác ác cảm và tội ác.
Đây là vị Hoàng hậu đầu tiên được sống trong cung Càn Khôn, lại không làm cho người khác thấy chán ghét.
“Ngươi là người mới đến?” Cố Như Cửu thấy vị thái y này khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng lại nhìn trẻ hơn nhiều so với những vị ngự y khác.
“Trước đây hình như chưa từng thấy qua ngươi.”
“Hồi bẩm nương nương, vi thần được bổ nhiệm mấy ngày trước đây.” Triệu ngự y rất cung kính cúi đầu đáp: “Mời nương nương đưa tay phải ra.”
Đợi Hoàng hậu nương nương đưa tay, hắn lại nhìn thấy một cổ tay trắng nõn như bạch ngọc, trên cổ tay đeo vòng ngọc được khắc hoa văn viền quanh, có thể chế tạo chiếc vòng ngọc như một chiếc dây uyển chuyển, lại tinh xảo thế này, không biết cần phí bao nhiêu công sức, có điều, Hoàng hậu nương nương đeo lên lại rất xinh đẹp.
Cố Như Cửu thấy Triệu ngự y nhìn chằm chằm vòng tay của mình, mới giật mình phát giác được vòng tay đang che khuất chỗ cổ tay, sẽ ảnh hưởng
đến chuyện bắt mạch của lão, liền đẩy vòng ngọc đi lên một chút.
Triệu ngự y chắp tay với nàng, sau đó đặt khăn tay lên trên cổ tay Hoàng hậu, cẩn thận sờ mạch.
Mạch đập lưu loát, hình như có hiện tượng mạch đập liên hồi.
Sau khi Triệu ngự y bắt mạch cả hai tay mới thu hồi khăn tay lại: “Xin hỏi nương nương, dạo gần đây có cảm giác chán ăn hay đàm đọng ở cổ không?”
Cố Như Cửu lắc đầu: “Cũng không.”
Triệu ngự y khẽ mỉm cười, quay sang cúi người thật sau với Tấn Ưởng cùng Cố Như Cửu: “Chức mừng Bệ hạ, chúc mừng nương nương có thai gần hai tháng.”
“Ngươi nói cái gì?” Cố Như Cửu hơi ngây ra, không kịp phản ứng.
“Nương nương, trong bụng ngài hiện đang mang long tự.” Triệu ngự y thấy Hoàng hậu nương nương vui mừng quá độ, lại lặp lại lần nữa.
Cố Như Cửu ngơ ngác sợ bụng một cái, mờ mịt không kịp suy nghĩ gì, thảo nào tháng này đến hôm nay vẫn chưa đến nguyệt sự, thảo nào dạo này nàng luôn cảm thấy nóng nực, luôn cảm thấy buồn bực, hóa ra là bởi vì trong bụng đã có thêm một sinh mệnh.
Tấn Ưởng thấy Cửu Cửu đang lo lắng, bèn thưởng cho Triệu ngự y, để cho hắn lui ra, sau đó mới xoay người nói với nàng: “Cửu Cửu, nàng làm sao vậy?”
“Dạo này chàng luôn để ý từng li từng tý chuyện ăn uống của thiếp, có phải vì chuyện này không?” Cố Như Cửu quay đầu nhìn Tấn Ưởng, vẻ mặt vẫn ngây ngốc như cũ.
“Vốn dĩ các ngự y vẫn chưa dám khẳng định, ta sợ nói cho nàng biết rồi, lỡ như sau này bắt mạch lại phát hiện không có mang thai, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, cho nên mới không nói.” Tấn Ưởng ngồi xổm trước mặt nàng, đưa mắt nhìn bụng của nàng: “Là ta không suy nghĩ chu toàn, đã làm cho nàng không vui mấy ngày vừa qua.”
Cố Như Cửu mờ mịt lắc đầu, nàng sẽ làm mẫu thân? Nàng dường như chẳng thể tin được.
Thấy nàng như vậy, Tấn Ưởng cười nói: “Đừng lo lắng, ta luôn ở bên cạnh nàng.” Lần đầu tiên Cửu Cửu mang thai, tuổi lại nhỏ, cảm thấy mù mờ, lòng hoảng sợ cũng là bình thường.
Đừng nói Cửu Cửu ngay cả hắn thấy vô cùng lo lắng, đã lén xem vài quyển sách liên quan đến việc sinh nở, sau đó phát hiện trong lúc sinh con thì người phụ nữ cũng như đi dạo một vòng quỷ môn quan về, vì vậy càng thêm lo lắng.
Cố Như Cửu ngơ ngác gật đầu, cảm giác mình chẳng còn chút tức giận nào mà chỉ thấy giống như đang mơ.
Cung thị trong Tử Thần điện cũng rất vui mừng, Hoàng hậu nương nương có bầu, đây chính là chuyện vui nhất trên đời.
Bọn họ không chỉ nhận được phần thưởng do Bệ hạ cùng nương nương ban cho, mà ngay cả những người tâm phúc phục vụ ở trên ngự tiền như: Bạch công công, Hà công công, Thu La cô nương… cũng tươi cười nhiều hơn với đám người phía dưới bọn họ.
Hoàng hậu nương nương có bầu, đây là chuyện nhà hoàng thất, cũng chính là quốc gia đại sự.
Vốn dĩ trên quan dưới dân đều luôn miệng nói Hoàng hậu độc bá Hoàng thượng, nhưng không có một quan viên nào dám hí hửng thốt ra lời này, lúc này đã hoàn toàn câm như hến.
Một số cung nữ có tư sắc trong cung cũng không nhịn được nổi lên tâm tư, Hoàng hậu nương nương có bầu, Bệ hạ chắc chắn sẽ không cùng giường với Hoàng hậu, điều này phải chăng nói họ cũng có cơ hội?
Sự thực chứng minh, các nàng nghĩ quá nhiều.
Hoàng hậu có bầu, mọi chuyện trong hậu cung lại lần nữa chuyển lại cho Thái hậu quản lí.
Thái hậu đối với Hoàng hậu nương nương tốt thế nào, ai có mắt đều nhìn thấy rõ ràng, tâm tư mọi người còn chưa kịp hiển lộ ra, Thái hậu nương nương đã lên tiếng, hễ cung thị nào chọc cho Hoàng hậu nương nương không vui, nhẹ thì đuổi ra hoàng cung, nặng thì phạt trượng.
Chu Thái hậu thấy Cố Như Cửu có bầu nhưng khẩu vị lại chẳng thay đổi gì, ngược lại còn ăn ngon miệng hơn trước, vì vậy thở phào một hơi.
Người mẹ ốm nghén nặng chỉ làm khổ cho đứa con trong bụng mà thôi, có người không ăn được cơm, chỉ cần ngửi thấy mùi cơm là buồn nôn, còn có người ngủ không ngon, hết kiêng cái này lại kỵ cái kia, người cũng như già thêm mấy tuổi.
Cửu Cửu có phúc khí, lúc mang thai rất nhẹ nhàng, đây là chuyện tốt chẳng thể tốt hơn.
“Có bầu, điều quan trọng nhất chính là tâm trạng luôn vui vẻ.” Chu Thái hậu vỗ vỗ tay của Cố Như Cửu: “Ba tháng đầu không được vận động mạnh, nếu con thấy buồn chán, cứ đi dạo xung quanh cung Càn Khôn là được rồi.”
Hậu cung này tuy chỉ có một Hoàng hậu là Cửu Cửu, các Thái phi khác đều được đưa ra ngoài cung, nhưng nhân tâm khó phân biệt, vẫn cứ cẩn thận thì hơn.
Đứa bé có giữ được hay không còn khó nói, thế nhưng nếu sức khỏe người mẹ mà bị hao tổn thì đấy chính là chuyện cả đời, có tẩm bổ cũng khó khỏe trở lại.
Cố Như Cửu gật đầu, biết mình mang thai đã được mấy ngày rồi, nàng cũng chấp nhận được sự thật này.
Cho nên Thái hậu nói, nàng chỉ lẳng lặng lắng nghe.
“Những món ăn lạnh chớ nên ăn nhiều, không tốt cho sức khỏe của con…” Chu Thái hậu thấy Cửu Cửu vẫn chẳng khác nào một đứa bé, thế nhưng đã mang thai, nhịn không được thở dài.
Năm đó, khi tin Cửu Cửu tròn tháng được truyền đến trong cung, chuyện ấy dường như vẫn còn hiện diện ở trước mắt, nào biết chớp mắt một cái đã mười sáu năm trôi qua.
“Vương gia, sự tình thành.” Một người đàn ông trông rất bình thường dừng lại trước mặt Thụy vương: “Hiện tại tuy rằng tin tức này vẫn chưa truyền đến kinh thành, thế nhưng chẳng còn bao lâu nữa đâu.”
“Cớ sao chuyện kéo dài lâu như vậy mới hoàn thành?” Thụy vương bất mãn nhíu mày.
“Thuộc hạ hoài nghi Tôn Thái phi đã sớm đề phòng, thuộc hạ an bài người bỏ độc vào thức ăn của bà ta, không ngờ bà ta đều tránh được.
Sau đó thuộc hạ cũng không còn cách nào khác, an bài cung thủ mai phục ở bên ngoài biệt cung Lâm An chỉ cần Tôn Thái phi bước xuống khỏi xe ngựa, lập tức bắn chết.”
Thụy vương cau mày, một lúc sai bình tĩnh trở lại: “Vậy cũng tốt, nữ nhân của tiên đế hiện nay bị đuổi đến biệt cung Lâm An, kết quả Tôn Thái
phi bị ám sát, đương kim Hoàng thượng có lẽ khó giữ được cái danh nhân đức này nữa.”
Tôn thị sống đã không có bao nhiêu tác dụng, nhưng lúc chết lại có chút ích lợi.
“Vương gia.” Một gã đầy tớ khác chạy vội vào trong nhà: “Vương gia, trong cung truyền ra tin, Hoàng hậu có thai.”
“Cái gì?” Sắc mặt Thụy vương đại biến: “Chẳng phải thân thể Tấn Ưởng suy yếu, không thể làm cho Hoàng hậu có thai sao, cớ sao Hoàng hậu lại mang thai được?”
Gã đầy tớ không dám nói lời nào, vì vậy cũng không ai trả lời câu hỏi này.
Gã đâu phải Hoàng thượng, làm sao biết Hoàng hậu có thể mang thai.
“Đem tin Tôn Thái phi bị ám sát loan ra càng lớn càng tốt.” Thụy vương cười nhạt, một khi lão không vui, cũng muốn đứa con trai của con tiện nhân Tư Mã thị cũng nếm mùi vị này một chút.
Nghĩ đến hồi trước con tiện nhân Tư Mã thị kia cự tuyệt lời cầu hôn của lão, ngược lại gả cho kẻ bất lực Thành vương, khuôn mặt Thụy vương vừa khoái ý lại vừa đau đớn.
Cũng không biết năm đó lúc Tư Mã thị chết bệnh có từng hối hận không? Thành vương nhu nhược vô năng lại háo sắc, hơn nữa còn tin vào những lời đồn đại, thực không thể xem hắn ta là một thằng đàn ông.
Lão mới tùy tiện truyền hai ba câu Tấn Ưởng lớn lên giống hắn, Thành vương liền hoài nghi Tư Mã thị của tư tình với lão rồi, thậm chí còn mặc kệ kế thất giày vò Tấn Ưởng.
Không có đầu óc đến mức độ này, thảo nào cả đời đều sống ngây dại, đến chết vẫn không được thanh tĩnh.
Khi tin tức Cố Như Cửu có thai được truyền đến Cố gia, Dương thị đang ngồi loay hoay trong phòng, bà và Cố Trường Linh đều ngủ không được, đầu tiên là nghĩ đến chuyện con gái mang thai, còn ngăn chặn tất cả miệng lưỡi của chúng triều thần lại, sau đó lại cảm thấy con gái mang thai sẽ chịu nhiều khổ cực, nghĩ đến những sản phụ đánh mất tính mệnh khi sinh con, Dương thị cùng Cố Trường Linh lại thấy lo lắng trong bụng.
“Mặc kệ là nam hay nữ, nhất định phải khỏe mạnh.” Dưới ánh nến, Dương thị ngồi ở đầu giường, không nhịn được nói: “Tuyệt đối không được giống như Thụy vương vậy.”
Bạn đang đọc bộ truyện Như Châu Tựa Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Như Châu Tựa Ngọc, truyện Như Châu Tựa Ngọc , đọc truyện Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc chương mới