TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Gia phong tiểu hoàng tử, trên thực tế cũng không phải đại sự gì, chẳng qua trùng tu lại huyệt mộ, làm lại bài vị, tất cả đều được chiếu theo quy chế thân vương là được.
Người đã chết đương nhiên không hưởng thụ được cái lợi thực tế, thế nhưng chí ít ở trên sách sử để lại một cái tên, mà không phải bị tóm gọn trong hai chữ “Chết non”.
Quyển sử triều tiên đế trước đây đã ghi rõ, tiên đế từng tuyên bố giữa triều đình rằng muốn gia phong tiểu hoàng tử làm thái tử, triều đình hậu cung đều gọi là thái tử, ai biết không bao lâu sau tiểu hoàng tử lại đi đời nhà ma, chẳng những không kịp chờ tiến hành nghi thức lập thái tử, cũng không được ghi chép vào trong gia phả hoàng gia, cho nên tính theo danh phận thì cũng chỉ là một hoàng tử không minh bạch.
Trên thực tế đây cũng là một nguyên nhân Chu Thái hậu oán hận tiên đế, nếu không phải tiên đế ba hoa chích chòe như thế, lại không có năng lực bảo vệ con trai của mình, con trai của bà làm sao phải chết.
Nhiêu đó thôi cũng không sao, sau khi con trai chết, lão cũng chẳng đề cập tới chuyện gia phong thái tử nữa, nếu có thể truy phong con trai bà làm thái tử, bà cũng không buồn rầu chuyện con mình chịu cảnh hiu quạnh lẻ loi dưới cửu tuyền, lại không được hưởng nhang đèn.
Chu Thái hậu căm hận tiên đế đến tận xương, con gái chết đã khiến bà đau buồn không dứt, sau đó con trai cũng mất, bà thực sự như chết cả trái.
về Sau, vụ án này được tra tới tra lui, tra mất hai năm ròng mới rơi xuống trên đầu Lâm thị.
Khi đó bà thậm chí từng có suy nghĩ ác độc rằng thay vì nói Lâm thị gây ra vụ án này, không bằng nói những nữ nhân khác bên trong hậu cung đều hy vọng Lâm thị dính vào vụ án này, Hoàng thượng lại vừa khéo tìm được món đồ chơi mới, vì vậy, Lâm thị liền bị biến thành vật hi sinh.
Bà trơ mắt nhìn người đàn ông này sống thêm vài chục năm, thân thể lão rốt cục cũng ngã xuống do phóng đãng quá độ.
Ngự y đều nói, từ từ điều
dưỡng sẽ khôi phục lại, thế nhưng làm sao bà bằng lòng để lão ta khôi phục?
Lẽ nào chờ lão khôi phục lại sức khỏe, tiếp tục làm hại nữ nhân khác, hoang dâm vô độ nữa sao? Mà điều độc ác nhất của lão ta chính là người đàn ông này còn có sở thích trốn trong phòng viết một vài câu chuyện tình cảm chẳng biết nên gọi là gì, chẳng biết lão để cho nữ nhân trong hậu cung này sắm vai nào trong câu chuyện của lão?
Cái gì mà cô nàng học trò, cái gì mà thiếu phụ lưu manh, còn có vài tình tiết khiến bà phải rợn hết tóc gáy mỗi khi nhớ lại.
Để lão sống hay chết thì tốt hơn? Chí ít quốc gia này còn có hi vọng.
Về sau, sức khỏe của lão ngày càng sa sút đúng như bà mong muốn, phải cho triệu con cái của Thành vương cùng Thụy vương vào kinh.
Thế nhưng người đàn ông này không muốn thừa nhận bản thân sắp chết, luôn lẩn tránh không chịu gặp mặt mấy công tử từ các vương phủ triệu đến này mà bà lại thấy vui vẻ khi sự sắp thành.
Để lão chọn người thừa kế không bằng để bà chọn, chí ít người được chọn làm hoàng đế sẽ có chút lòng cảm kích đối với bà.
Chỉ một cái liếc mắt nhìn đầu tiên, Chu Thái hậu đã nhận ra Tấn Ưởng hoàn toàn khác hẳn với những đứa bé khác, mặc dù hắn giơ tay nhấc chân không hề lệch lạc, thế nhưng lúc đó bà có thể cảm giác được, trên người đứa bé này có thứ mà các công tử vương phủ khác không thể có.
Đợi đến khi bà nói rõ, hỏi rõ cuộc sống thường ngày của Tấn Ưởng liền hiểu ra được, hóa ra hắn chính là con trai của Tư Mã thị, thế nhưng bà nghe nói sau khi Tư Mã thị qua đời, Thành vương luôn đối xử không tốt với hắn, kế mẫu và đệ đệ muội muội cũng thích bắt nạt hắn, một đứa bé thiếu tình thương làm sao được học lẽ nghi tốt đến như vậy.
Người bà muốn chính là một đế vương có quyết đoán, có năng lực, chí ít không hoang dâm như tiên đế.
Vừa khéo trên người Tấn Ưởng có vật bà mong muốn, đó chính là tính quyết đoán và tàn nhẫn thuộc về đế vương.
Người ở trong khốn cảnh có thể làm đến bước này, khi bước chân vào trong triều đình, nhất định sẽ biết vượt khó vươn lên.
Cho nên bà lựa chọn Tấn Ưởng, mà Tấn Ưởng cũng không làm bà thất vọng.
Hiếu học tiếng tới, có tố chất bẩm sinh, còn chịu được gian khổ, đồng thời còn có tầm nhìn xa và sự gan dạ.
Đây là một Hoàng đế dám tàn nhẫn với bản thân cũng hung ác với người khác.
Nỗi lo lắng trong lòng đã được giải tỏa, tinh thần Chu Thái hậu cũng thoải mái hơn nhiều, bà nhìn tuyết đọng ngoài cửa sổ, thở dài nói: “Tuyết này là càng rơi càng lớn.”
“Ngài đang nhớ Hoàng hậu nương nương?” Lưu cô cô đem ấm lò sưởi tay đưa tới trong tay bà, cười nói: “Trời thế này có lẽ Hoàng hậu nương nương cũng không thể đến được.”
“Hiện tại bụng nàng càng lúc càng lớn, cho dù muốn đến, ta cũng không muốn nàng đến.” Chu Thái hậu cười lắc đầu: “Ta thấy thời tiết thế này, Cửu Cửu và Bệ hạ chắc đang trốn trong phòng ăn lẩu.” Nói xong, bà cũng bảo người của nhà bếp chuẩn bị cho bà một nồi lẩu, lại bảo Lưu cô cô ngồi xuống ăn chung.
Lưu cô cô thấy rốt cuộc Thái hậu nương nương cũng thư thái hơn nhiều, thầm thở phào một hơi, trong lòng ẩn giấu quá nhiều tâm sự, nếu không từ từ giải tòa thì ai có thể chống chịu được chứ?
Chu Thái hậu đoán không sai, quả thực Cố Như Cửu cùng Tấn Ưởng đang trốn ở trong phòng thưởng thức món lẩu nghi ngút khói, nước lèo thơm thức lại đầy đủ chất dinh dưỡng có lợi cho phụ nữ đang mang thai, Cố Như Cửu cùng Tấn Ưởng ăn đến mức mũi đổ mồ hôi, thế nhưng vẫn còn đánh chén hăng say.
“Tại sao không có thịt thỏ?” Cố Như Cửu quét mắt nhìn một lượt mọi nguyên liệu bày trên bàn, hơi tiếc nuối thu hồi tầm mắt, không thể làm gì khác hơn là chọn một miếng nấm hương trong nồi lẩu thơm phức, chấm vào chén nước chấm rồi bỏ vào trong miệng.
“Nương nương, hiện tại ngài không thể dùng thịt thỏ.” Vẻ mặt Bạch Hiền nghiêm túc nói: “Dân gian có nói, khi mang thai không nên ăn thịt thỏ.” Bạch Hiền cũng không dám nói rõ rằng, trong dân gian thường nói ăn thịt thỏ khi mang thai sẽ sinh ra đứa bé sứt môi, tai dài như con thỏ, không may mắn.
Cố Như Cửu cũng không hỏi vì sao không nên ăn, mà là trêu nói: “Ngươi đã tốn công tìm hiểu rất cặn kẽ rồi sao?”
“Nương nương đang chọc nô tỳ rồi.” Bạch Hiền mặt đỏ lên, nhỏ giọng giải thích: “Biết nương nương mang thai, nô tỳ đã đi nghe ngóng một vài điều kiêng cữ trong dân gian, mới biết được một hai điều cần phải chú ý.”
“Ngươi luôn suy nghĩ cho nương nương như vậy, tấm lòng này rất đáng khen, nên thưởng.” Tấn Ưởng cũng không nhịn được cất giọng cười to, thưởng Bạch Hiền một chén trà sữa nóng, Bạch Hiền vui mừng nhận lấy uống.
Hà Minh đứng bên cạnh nhếch miệng, trong lòng thầm mắng “Đồ cái thứ nịnh bợ”.
“Trẫm nghĩ bên cạnh nàng chẳng có lấy một thái giám tận tâm hầu hạ.” Tấn Ưởng nhìn Bạch Hiền, nói với Cố Như Cửu: “Nàng thấy Bạch Hiền làm sao?”
Đối với Cố Như Cửu mà nói, Bạch Hiền đúng là tốt nhất, thông minh biết điều, đồng thời hiểu rõ sở thích Tấn Ưởng, nàng cười nói.
“Đây chính là người thường xuyên theo hầu bên cạnh chàng, sao thiếp có thể dùng được?”
“Hầu hạ ta hay hầu hạ nàng cũng đâu có gì khác biệt, bất quá để cho hắn điền vào chiếc ghế thái giám tổng quản cung Loan Hòa đang còn trống kia thôi, để hắn làm phó tổng quản cung Càn Khôn, tổng quản cung Loan Hòa ngược lại cũng rất tốt.” Tấn Ưởng thấy Cố Như Cửu cũng không có ý phản đối, lại nhìn sang Bạch Hiền: “Bạch Hiền, ý của ngươi thế nào?”
“Có thể hầu hạ Hoàng thượng cũng nương nương là phúc khí mấy đời nô tài.” Bạch Hiền làm đại lễ với Tấn Ưởng cùng Cố Như Cửu.
Cố Như Cửu bật cười: “Nào có chức vị như vậy?”
“Thế nào không thể có?” Tấn Ưởng gắp miếng thịt bò đã chín bỏ vào trong chén của nàng: “Nàng là chủ nhân cung Loan Hòa, nữ chủ nhân cung Càn Khôn, thái giám tổng quản hầu cận bên người nàng, đương nhiên cũng chính là Phó tổng quản cung Càn Khôn.”
“Thì ra là thế.” Cố Như Cửu cười nói với Bạch Hiền: “Còn không mau tạ ân với chủ nhân.”
“Nô tài tạ ơn Hoàng thượng.” Bạch Hiền rất tuân lời đứng ra tạ ân, dĩ nhiên đây là chuyện tốt, một người hai thân phận, còn được hưởng hai phần bổng lộc, còn có thể nhận được thật nhiều chỗ tốt trước mặt nương nương và Hoàng thượng, cớ sao mà không làm.
“Chàng đã đem Bạch Hiền cho thiếp, thiếp cũng nên ân chuẩn cho Hà Minh một chút mới phải.” Cố Như Cửu nhìn sang Hà Minh vẫn đứng im lặng sau lưng Tấn Ưởng: “Hà Minh cũng làm phó tổng quản cung Loan Hòa, như vậy coi như là công bằng.”
“Nô tỳ Tạ nương nương ân chuẩn.” Hà Minh cười ha hả đi tới, làm một đại lễ với Cố Như Cửu, sau đó nghiêng đầu chống lại ánh mắt Bạch Hiền cùng khinh thường rời đi.
“Như vậy cũng được.” Tấn Ưởng cười nói: “Vấn là Cửu Cửu suy tính chu đáo.” Chính xác để hắn cao hứng là Cửu Cửu không xem hắn như người ngoài, mà luôn giống như những người vợ bình thường đối xử với người chồng của mình vậy, mỗi cái nhăn mày mỗi một tiếng cười đều rất tự nhiên, rất thật lòng.
“Qua mùa đông này sẽ đến kỳ thi mùa xuân?” Ăn xong nồi lẩu, Cố Như Cửu lại ăn thêm hai chén cơm tẻ, Tấn Ưởng đã ngừng ăn từ lâu, chỉ cầm đũa gắp thêm rau cho nàng, sau đó lại chấm vào chén nước chấm được nàng pha sẵn, tùy ý để nàng khều qua khều lại.
“Ừ”.
Tấn Ưởng gật đầu: “Kỳ thi lần trước đã qua ba bốn năm rồi.”
Ba bốn năm trước, Tấn Ưởng vẫn chưa mấy hiểu chuyện triều chính, tất cả những danh sách xếp hàng đều do quan viên trong triều chọn lọc, hắn chỉ cần đóng dấu là được.
Khoa cử lần này lại hoàn toàn khác biệt, đây là khoa cử lần đầu tiên kể từ khi Tấn Ưởng tự mình chấp chính, có tầm quan trọng đặc biệt.
“Thiếp lo lắng Thụy vương…” Cố Như Cửu cau mày, khoa cử vốn là chuyện tốt nhằm lợi nước lợi dân, thế nhưng lại có kẻ rắp tâm gây khó dễ, làm ảnh hưởng đến kỳ thi.
“Nàng chớ lo, ta sẽ không để cho hắn làm loạn.” Tấn Ưởng biết Cửu Cửu đang lo lắng cái gì, quay sang cười trấn an nàng.
Hiện tại đứa bé trong bụng Cửu Cửu đã hơn năm tháng, có đôi khi hắn còn cảm giác được đứa bé động đậy trong bụng Cửu Cửu, đối mặt với một sinh mệnh nhỏ bé này, hắn càng thêm cẩn thận từng li từng tí, lại cảm thấy Cửu Cửu phải mang một đứa bé trong bụng như vậy rất cực khổ, không đành lòng để nàng phải hao tâm tổn sức vì những người khác.
“Thiếp biết chàng nhất định sẽ làm rất tốt, nhưng thiếp vẫn cứ lo.” Cố Như Cửu trừng hắn: “Tựa như hễ thiếp mỗi ngày đều nằm trong điện ăn ngon ngủ kỹ thì chàng lại nghĩ phải chăng thiếp bị té ngã, hoặc không biết thiếp có bị đau bụng hay không, có chỗ nào không thoải mái hay không? Vậy đó.”
“Đúng đúng đúng, là ta nói sai, ta biết nàng sẽ lo lắng cho ta.” Triệu ngự y đã từng nói, rất nhiều phụ nữ hễ mang thai, tính tình cũng trở nên cáu gắt nhiều hơn.
Thân là người đàn ông của Cửu Cửu, nhất định không được để cho nàng tức giận, dù sao tức giận sẽ tổn hại sức khỏe.
“Chàng hiểu rõ là tốt rồi.” Cố Như Cửu cảm thấy hài lòng trước thái độ tích cực nhận sai của Tấn Ưởng, vui vẻ gật đầu: “Ngày mai chàng phải lên triều sớm, đi ngủ sớm thôi, thiếp thấy buồn ngủ rồi.”
“Mới vừa cơm nước xong, đợi một lát rồi ngủ.” Tấn Ưởng biết kể từ khi Cửu Cửu mang thai thường hay mệt mỏi lại ham ngủ, thế nhưng không dám bảo nàng không thể ngủ như vậy được, tránh đầy hơi khó tiêu, vì vậy lại sai cung thị mang một chậu nước ấm lên, hai người cùng chen chúc trong chậu nước ấm rửa chân.
Sau khi ngâm chân xong, Tấn Ưởng liền cùng Cố Như Cửu ngồi lên trên giường.
Theo thói quen bình thường, Tấn Ưởng sẽ nói chuyện với đứa bé trong bụng Cửu Cửu thêm một khắc mới nói với Cố Như Cửu: “Sau khi đứa bé của chúng ta ra đời, nhất định sẽ thật thông minh và xinh đẹp.”
“Vì sao?” Cố Như Cửu phát hiện Tấn Ưởng tựa hồ rất tự tin đến mức tự mãn với con cái của mình.
“Bởi vì nó có cha mẹ tốt như chúng ta vậy, sau đó lại trò giỏi hơn thầy, có thể không thông minh xinh đẹp được sao?” Tấn Ưởng tràn đầy tự tin: “Cho nên nàng cũng không cần lo lắng.”
Bạn đang đọc bộ truyện Như Châu Tựa Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Như Châu Tựa Ngọc, truyện Như Châu Tựa Ngọc , đọc truyện Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc chương mới