Những bước chân vững vàng và đều đặn của Lục Chấp đột nhiên dừng lại.
14
Nhân vật Đình Giảo này chính là ánh trăng sáng của nam chính.
Cô ấy là một người đã chết, chỉ sống trong hồi ức của nam chính.
Ở cảnh mở đầu, là tạm biệt nam chính sắp đi xa.
Nam chính không biết đây là lời từ biệt, anh chỉ coi đó là một lời chào và tự tin rời đi chinh phục thử thách.
Mà khi trở về, nam chính mới biết được ánh trăng sáng đã ch*t.
Nhưng Đình Giảo hiểu rất rõ, cô hiểu sâu sắc sức nặng của lời tạm biệt này.
Cũng giống như tôi, trong lần đối đầu này với Lục Chấp vậy.
Đình Giảo nói: “Đã đến lúc anh phải đi rồi.”
Cũng như tôi nói, đã đến lúc tôi phải đi.
Lục Chấp, chúng ta không cần dày vò nhau nữa.
Qua những bông tuyết rơi toán loạn, tôi bắt gặp ánh của mắt anh.
Lúc này, tôi là Đình Giảo và tôi cũng là Văn Giai Kỳ:
"Đi đi."
Chỉ hai từ thôi.
Theo năm tháng, tình yêu cứ thế trôi đi.
Đến giờ chỉ còn lại sự thất vọng.
Nói thêm một câu cũng ngại phiền phức.
Lục Chấl, anh là một diễn viên tài năng và xuất sắc như vậy, anh hiểu ý tôi chứ?
Tạm biệt.
Chúng ta sẽ kết thúc ở đây.
Trên bầu trời trắng xóa, chim bay khắp bầu trời, nam chính đáng lẽ phải tiêu soái rời đi mà giờ lại đứng ch*t trân tại chỗ.
Lục Chấp đỏ bừng mắt, đứng bất động.
15
"Cắt!"
"Cắt!"
"Cắt!"
…
Bộ phim rơi vào im lặng sau khi đạo diễn hô cắt nhiều lần.
Mọi người đều nhìn về phía Lục Chấp thắc mắc rằng tại sao hôm nay tình trạng của anh lại tệ như vậy.
NG mọi lúc, điều chưa từng xảy ra trước đây.
Tang Nhu mấy lần trước đã từng đến an ủi anh vài lần, nhưng sau khi bị Lục Chấp lạnh lùng từ chối, cô lặng lẽ lui sang một bên.
Tôi đại khái cũng có thể đoán được, biểu cảm của Lục Chấp là như thế nào.
Sau mỗi lần NG, biểu cảm ấy càng trở nên rõ ràng hơn.
Điều này chứng tỏ Lục Chấp đã hiểu được điều tôi muốn nói.
Cảnh này là điểm nổi bật của vai Đình Giảo và cũng là của tôi.
Tôi đứng đó, nhìn lên bầu trời trắng xóa.
Bây giờ tôi cuối cùng đã hiểu được cảm giác nhìn Lục Chấp khi tôi không còn yêu anh ấy nữa.
Sự hiểu lầm giữa tôi và Lục Chấp bắt nguồn từ một buổi bình chọn trong liên hoan phim.
Lục Chấp giành được rất nhiều giải thưởng, từ đó trở nên vô cùng nổi tiếng.
Lần đó trong ban giám khảo có một người làvtrưởng bối của tôi. Ông ấy khá có tiếng trong giới nên việc ông ấy được mời đến trong bữa tiệc là chuyện bình thường.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phải giấu giếm, nhưng sau khi Lục Chấp biết được liền nổi trận nôi đình.
Lục Chấp cho rằng chính tôi là người đã mua giải cho anh ấy và khiến giải thưởng trở nên không công bằng:
"Văn Giai Kỳ, cô căn bản không hiểu diễn xuất, cô chỉ giỏi làm những việc đạo đức giả này thôi phải không?"
Ngay từ khi mới quen nhau, Lục Chấp đã biết lý lịch của tôi.
Tôi chưa bao giờ can thiệp vào công việc của Lục Chấp, nhưng anh ấy lại không tin tôi.
Bây giờ tôi hiểu diễn xuất, hiểu cách biểu đạt nội tâm nhân vật.
Nhưng Lục Chấp, anh không vui sao?
Toàn thân anh như bị thứ gì đó hút lấy, lập tức trở nên trống rỗng.
Hoàn toàn không phù hợp với trạng thái mà nam chính cần biểu hiện.
Đạo diễn phải cho tạm nghỉ để chờ Lục Chấp điều chỉnh trạng thái.
Tuy nhiên, thời tiết là yếu tố bất khả kháng, nhân viên trong phải chịu đựng trong gió tuyết khó có thể không phàn nàn.
Trên người tôi chợt ấm lên, tôi quay lại và nhìn thấy Lục ca.
Anh dùng áo khoác dày bọc lấy tôi và mỉm cười đề nghị với đạo diễn:
"Thật hiếm có thời tiết và địa điểm ghi hình như bây giờ. Tốt nhất là nên quay xong những cảnh này trước, sau đó đợi ảnh đế Lục thích ứng với tình trạng của mình rồi một mình quay lại cảnh đó của anh ấy cũng không sao."
Đây là một ý hay.
Có thể cắt những cảnh quay xa, rồi lấy biểu cảm cận cảnh của Lục Chấp là được rồi.
Chỉ là với tình trạng hiện tại của Lục Chấp, đại khái cũng không được tốt lắm.
"Tìm thế thân đi."
Lục ca nói.
"Tôi có thể tìm thế thân ở đâu chứ?"
Trước nay Lục Chấp luôn tự mình diễn, chưa từng tìm người đóng thế.
Chỉ thấy Lục ca tiến lên một bước, vỗ nhẹ vào vai đạo diễn:
"Anh thấy tôi thế nào?"
Mọi người theo bản năng đánh giá anh ấy.
Lần đầu gặp nhau, tôi đã bị ngạc nhiên trước vẻ ngoài của Lục ca, lúc đó tôi thậm chí còn cảm thấy lo lắng cho Lục Chấp.
Lục ca có chiều cao và cơ thể tương đương với Lục Chấp, chỉ gầy hơn một chút.
Nhưng giờ là mùa đông mà, trong trang phục diễn chỉ cần mặc thêm một bộ là có thể qua mắt được khán giả.
Hơn nữa, đó chỉ là một góc nhìn từ xa, lại là khung cảnh có tuyết rơi nên đa phần là đều chú ý đến cảnh tuyết hơn.
Đạo diễn lập tức đưa ra quyết định.
Lục ca nhanh chóng thay đồ rồi đứng trước mặt tôi, khiến tôi ngỡ ngàng trong giây lát.
Lục ca và Lục Chấp thực sự rất giống nhau...
"Hãy tỉnh táo lại đi nào."
Lục ca búng ngón tay, nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, anh mỉm cười:
"Diễn thật tốt nhé, cố lên."
"Ừm!"
…
Cùng một khung cảnh, đối mặt với những người khác nhau.
Lục Chấl đứng xa xa, sắc mặt mơ hồ.
Nam đóng thế mới được thăng chức-Lục ca đã thể hiện khả năng diễn xuất của mình khiến mọi người phải sửng sốt.
Dù không có ống kính quay cận mặt nhưng anh lại cực kỳ nghiêm túc mà thể hiện mọi biểu cảm mà nam diễn viên chính cần phải có.
Lúc này, Lục ca chính là thiếu niên trong "Đường Về".
Mang theo khát khao và hướng tới tương lai, ôm ấp lời chúc phúc của ánh trăng sáng, lòng tự tin tràn đầy hi vọng:
"Vậy ngươi chờ ở chỗ này ta trở về."
Tôi cong mắt: “Ừ.”
Đó là một câu thoại không có trong kịch bản, nhưng ở đây nó rất trôi chảy.
Đạo diễn hô cắt, vô cùng kích động khen ngợi:
"Tốt, thật sự quá tốt!"
Toàn trường quay cũng vỗ tay như vừa thoát khỏi phân cảnh.
Tôi đóng máy rồi.
Để chụp ảnh nhóm tuyên truyền phim như thường lệ, tôi đứng ở vị trí C, đứng bên cạnh Lục Chấp.
Đây là điều mà trước đây tôi từng mơ ước, nhưng bây giờ nó không còn quan trọng nữa
Tiếng màn trập vang lên, Lục Chấp muốn nắm lấy tay tôi nhưng không thành công, anh chỉ có thể rút lại.
Tôi mỉm cười, lúc đi qua nhau nhẹ giọng nói một câu:
"Tạm biệt."
Lục Chấp đột nhiên cứng ngắc, dừng lại tại chỗ.
Chỉ có thể nhìn tôi từng bước rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!