TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chương 81: Giết không được!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Linh khí cấp tốc được bổ sung, Nhất Minh nhanh chóng vận chuyển Tôi Thể Quyết phong bế các đường kinh mạch nhằm ngăn chặn máu tươi chảy ra.
Với thương thế của hắn mà đến bây giờ vẫn sống được thì đó chẳng khác nào là một kỳ tích cả, đổi lại một Tôi Thể cảnh khác mà nói, đã phải vẫn lạc từ lâu!
“Xích Khương nếu như hắn có được một môn thân pháp thì e rằng người nằm xuống sẽ phải là ta!” Nhất Minh lắc lắc đầu thì thào một tiếng.
Xích Khương bản thân là Tôi Thể cửu trọng, bản thân lại còn sử dụng song trọng xích để chiến đấu thì khó có ai có thể trực diện tiếp hắn một kích.
Song trọng xích có một sức nặng kinh người còn được Xích Khương sử dụng thuần thục với tốc độ cao như thế quả thật không có mấy ai có thể là đối thủ của hắn.
Nhất Minh lần này có thể chiến thắng cũng là nhờ có thanh trường đao khắc họa phù văn này, nếu không muốn chiến thắng hắn quả thật là chuyện mơ giữa ban ngày.
Luận tư chất binh khí, trường đao của Nhất Minh có khắc họa phù văn cho nên sức tấn công và độ cứng rắn hoàn toàn vượt xa so với song trọng xích kia.
Nếu như Nhất Minh chỉ dựa vào quyền thế mà nói, hôm nay hắn phải chết không nghi ngờ!
Lắc lắc đầu, Nhất Minh liền xua tan tạp niệm trong lòng, chuyên tâm vận dụng linh lực phong bế các đạo vết thương không ngừng quan sát xung quanh.
Giờ khắc này xung quanh Nhất Minh gần như không còn bất kỳ sinh vật sống nào, những tên đê giai võ giả kia hiện giờ cũng chạy mất dép không còn tăm hơi, nhưng Nhất Minh vẫn cảm nhận được có vài đạo ánh mắt đang quan sát chính mình.
Điều này khiến hắn không khỏi nhíu mày một cái, lớn giọng nói:
“Trong các ngươi nếu có ai còn tiếp tục muốn chiến, tới tới tới! Nhất Minh ta sẽ tiếp đãi đến cùng!”
Thanh âm to lớn vang vọng rừng cây xung quanh, nhưng không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại.
Năm hơi thở qua đi.
Mười hơi thở qua đi.
Sấm chớp ầm ầm vang vọng thương khung mang theo từng tia lôi điện lóe sáng chiếu rọi đại địa bên dưới, Nhất Minh một người một đao đứng tại nguyên chỗ, xung quanh là vô số đạo vết nứt cùng một lỗ thủng năm trượng to lớn in trên mặt đất.
Không ít thi thể nằm la liệt khắp nơi, huyết tinh đi theo dòng nước không ngừng phát tán ra bốn phương tám hướng hấp dẫn không ít dã thú tiến đến, thậm chí có dã thú quyết định làm liều xông ra dùng hàm răng sắc nhọn của nó ngoạm lấy một thi thể dần dần biến mất vào trong màn đêm.
Nửa chén trà nhỏ qua đi, thân hình Nhất Minh không hề di chuyển một chút nào, hắn đang cố hết sức luyện hóa linh thạch, linh lực bên trong cơ thể cũng đã khôi phục được gần bốn thành lực lượng.
Đôi mắt hắn từ từ mở ra, sau đó xoay người nương theo đường cũ quay trở về tìm con ngựa trước kia, thương thế của hắn không nhẹ chút nào, giờ khắc này hắn ẩn ẩn cảm thấy đầu choáng mắt hoa, bước đi có hơi khó khăn một tí, nhưng hắn vẫn đề cao cảnh giác quét mắt nhìn về phương hướng gây cho hắn cảm giác khó chịu.
Nhất Minh mặc dù không nhìn thấy cái gì, nhưng trung niên mắt sáng thì hoàn toàn chịu phục rồi!
Hắn dùng đồng thuật mới có thể nhìn xuyên màn đêm cùng lớp sương mờ cho cơn mưa bao phủ thế này, bốn mắt nhìn nhau, trung niên mắt sáng đang có dự định tập kích một cái, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn ném cái ý nghĩ này ra chỗ khác.
Thật bất khả tư nghị!
“Rút thôi!” trung niên mắt sáng ra lệnh một tiếng, một đám võ giả đồng thời theo hắn hòa nhập vào bên trong màn đêm.
“Phó đường chủ, tại sao lúc nảy hắn phun ra một ngụm máu tươi ngã quỳ xuống đất ngài không ra tay giết hắn? ” có một tên võ giả không nhịn được lên tiếng hỏi.
Trung niên mắt sáng quay sang nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu chậm rãi mở miệng nói:
“Giết không được!
Mặc dù hắn có vẻ trọng thương, nhưng luôn đề phòng tiễn thuật của ta, nếu như lúc đó ta ra tay không những không giết được hắn mà còn bại lộ vị trí bản thân, điều này không đáng để ta mạo hiểm như vậy.
”
“Hắn thật sự còn có thể né tránh được trong tình thế như vậy?” có một tên võ giả kinh ngạc hỏi.
Trung niên mắt sáng gật gật đầu không nói thêm gì, thấy thế, cả đám cũng thức thời im lặng không dám hỏi tiếp.
“Đại ca tử trận, tam đệ cũng không còn, xem ra Mậu Dịch đường sẽ phải đổi chủ…!” trung niên cầm cung ánh mắt lấp lóe không biết đang suy nghĩ cái gì hướng về chỗ sâu chạy đi…
…
Nhất Minh quay trở lại vị trí lúc nảy, trận chiến này gây ra động tĩnh khá lớn, hắn trước đó cũng tính tới điều này cho nên mới cột ngựa vào trong một cái cây tránh việc nó chạy mất!
Nhất Minh sờ sờ đầu con ngựa thì thào nói: “Vất vả cho mày, thêm một chút nữa thôi là đến thị trấn rồi, tới lúc đó tao sẽ để mày ở lại thị trấn nghỉ ngơi cho khỏe!”
Nói xong, Nhất Minh phi thân lên lưng ngựa, thúc dục dây cương một cái hướng về phía thị trấn mà đi.
Một đêm giông tố đầy gió tanh mưa máu đã hoàn toàn kết thúc.
Vài canh giờ trôi qua.
Một đội nhân mã từ phía xa xa chạy tới phụ cận chiến trường, một trung niên sắc mặt dữ tợn đầy vết thẹo dẫn đầu dường như phát hiện cái gì đó liền lập tức cho ngựa dừng lại.
Có tổng cộng bảy tên võ giả thất trọng tu vi, một tên bát trọng cùng một tên cửu trọng lần lượt chạy tới.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhục Thân Thành Thánh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhục Thân Thành Thánh, truyện Nhục Thân Thành Thánh , đọc truyện Nhục Thân Thành Thánh full , Nhục Thân Thành Thánh full , Nhục Thân Thành Thánh chương mới