TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Nhưng mà, sao cậu lại biết tôi ở đây?”
“Vấn đề này quan trọng lắm sao?” Du Khâm nghiêng nghiêng đầu, không chút để ý hỏi lại.
Sở Văn Lâm đột nhiên nhớ tới Từ Nghiệp y vừa gặp lúc nãy, y nhớ hình như lần đầu tiên hai người gặp nhau, Du Khâm biết y bị thương chính là do Từ Nghiệp nói, chẳng lẽ lần này cũng là anh ta?
Tay trái Du Khâm rời khỏi vành tai y, dừng lại sau cổ y, lúc này Sở Văn Lâm mới phục hồi tinh thần lại, sau đó liền thấy Du Khâm nhẹ nhàng vuốt v e cổ y, chậm rãi nói: “Anh chỉ cần nhớ rõ, đừng làm chuyện khiến tôi không vui. Nếu không, tôi sẽ biết. Đi thôi, đưa tôi đến công ty.”
Sở Văn Lâm chở Du Khâm tới trung tâm thành phố, tới nơi có thể nói là mộng tưởng của vô số người——cao ốc Du thị.
Du Khâm nhàn nhạt liếc y, ý có điều chỉ nói: “Trở về sớm chút.”
Hắn chậm rì rì xuống xe đi vào cao ốc, bên trong cũng đã có người cung kính ra nghênh đón.
Sở Văn Lâm nhìn bóng lưng Du Khâm thở dài.
Nhưng mà y sẽ an phận thủ thường như vậy sao?
Đây chính là vị diện thứ nhất của Sở Văn Lâm, nếu lần này không hoàn thành thuận lợi, vậy công tác sau này còn làm tiếp kiểu gì.
Du Khâm không dễ chọc, Sở Văn Lâm cũng chỉ có thể theo hắn trước, cốt truyện bên này của nữ chủ y cũng chỉ có thể lén khai triển trong tối.
“Sở Tổng, đã đưa quà tặng qua.” Trần Nguyên cười ái muội, đưa thẻ tín dụng qua: “Thẻ của ngài đây.”
Sở Văn Lâm thấy nụ cười tặc hề hề kia của lão liền biết suy nghĩ trong đầu lão chắc chắn cũng không tốt đẹp gì: “Đi về làm việc đi.”
Bên kia Từ Thiến Thiến vừa quay xong một cảnh, đang đứng bên cạnh học lời thoại.
Bởi vì xuất thân từ tố nhân, cho nên mỗi ngày trở lại khách sạn cô đều sẽ tìm tài liệu tự học lời kịch nâng cao kỹ thuật diễn của mình, cho dù suất diễn của mình đã quay xong cô cũng sẽ ở lại quan sát cách người khác suy diễn nhân vật. Vì cô chăm chỉ, đạo diễn cũng rất thưởng thức cô.
Nhưng lần này cô ở lại còn vì một nguyên nhân khác nữa.
Lần trước Phó Quân lên tiếng giúp cô, cô cũng không ngờ tới. Bởi vì ở phim trường, thái độ của Phó Quân với Từ Thiến Thiến cũng không xa không gần, cũng không khác gì những người khác.
Cho nên cô muốn cảm ơn hắn một chút.
Vừa vặn cảnh này cũng diễn xong rồi, Phó Quân đã chậm rãi đi tới.
“Cái kia ——” Từ Thiến Thiến vội vàng gọi hắn lại.
Phó Quân đang nói gì đó cùng trợ lý, nghe thanh âm liền quay đầu lại, thấy là cô, lễ phép cong khóe miệng: “Có việc gì sao?”
Từ Thiến Thiến nhìn dáng người thẳng tắp của Phó Quân, hai mắt thâm thúy thoáng hiện ý cười nhìn mình, nhịn không được trong lòng lỡ một nhịp: “Chuyện lần trước, phi thường cảm ơn anh có thể giải thích giúp tôi.”
“Chuyện nhỏ cũng không tốn sức gì, không cần để trong lòng.”
Từ Thiến Thiến còn muốn nói thêm chút gì đó, chuông di động lại đột nhiên vang lên, lấy ra vừa thấy, là ba cô.
Cô cắn cắn môi, người ba này cũng không hề khiến cô cảm thấy chờ mong, cho nên mỗi lần thấy cuộc gọi của ông ta cô cũng chỉ thấy hít thở không thông. Đột nhiên cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vừa nhấc đầu, lại phát hiện Phó Quân đã đi rồi.
“Uy.”
“Con gái, là ba ba a.”
Vừa nghe lời mở đầu, Từ Thiến Thiến liền biết ông ta định nói gì, cô cau mày trốn đến chỗ yên lặng: “Ba, không phải con đã cho ba mười vạn sao?”
“Quá ít, ta đã xài hết rồi, con gái chỉ lần này ——”
“Không thể!” Từ Thiến Thiến thấp giọng nói: “Lúc trước con đã nói sẽ không cho tiền ba nữa, con còn có việc, cúp máy trước.”
Không chờ ba cô nói tiếp, Từ Thiến Thiến liền cúp điện thoại.
Cô đứng tại chỗ, thở dài thật sâu, xoay người đi vào khách sạn. Dọc theo đường đi cô đã nghĩ rất nhiều, về Phó Quân, về ba cô. Nhưng mới vừa mở cửa, Từ Thiến Thiến liền ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy giữa phòng đặt một bó hoa hồng diễm lệ, bên cạnh là mấy hộp trang sức.
Cô nhíu nhíu mày, gọi điện thoại cho người đại diện.
“Nga, mấy thứ đó hả, là Sở Tổng đưa tới, chị đã đặt trong phòng giúp em.” Người đại diện trả lời thực bình đạm, Từ Thiến Thiến lại cảm thấy cô ta thoáng để lộ ra chút khinh thường.
Mặc cho ai biết được chuyện này, đều sẽ cảm thấy Từ Thiến Thiến cô bị Sở Văn Lâm bao dưỡng. Mặc dù cô thực sự không làm gì, cô vẫn cảm thấy khó chịu không thôi.
Từ Thiến Thiến tức giận nói: “Em không cần, sau này anh ta lại đưa tới bất cứ thứ gì cũng đừng đưa cho em!”
Bữa cơm lần trước cô đã thấy kỳ quặc, thì ra Sở Văn Lâm thật sự ôm loại tâm tư này, nhưng Từ Thiến Thiến lại cảm thấy đây là một loại vũ nhục đối với cô.
Bạn đang đọc bộ truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó, truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó , đọc truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó full , Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó full , Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó chương mới