Phương Tử Chính bắt đầu bồn chồn không yên từ nửa tiếng trước.
Lâm Hàng đã hứa với cậu sẽ đến, nhưng lời hứa này mất rất lâu mới đến chỗ cậu, trong khoảng chờ đợi, cậu liên tục bị giày vò lắng lo.
Bạn bè thấy sắc mặt cậu không tốt, bèn hỏi cậu có chuyện gì.
Cậu trả lời: “Hơi ngột ngạt, tớ ra ngoài hít thở một lát.”
Kết quả vừa mở cửa, cậu liền gặp người tình trong mộng của mình.
Phương Tử Chính nhìn Lâm Hàng, tóc cô dài chấm vai, mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần short denim, tuy rằng phong cách bình thường, nhưng mặc trên người cô trông rất trẻ trung.
Lâm Hàng mỉm cười dúi túi giấy màu xanh cho cậu: “Thôi tôi không vào đâu, mọi người chơi vui nhé.”
Cô thực sự sợ mình sẽ phá hỏng tâm trạng của mọi người.
Phương Tử Chính cầm lấy túi giấy, vẻ mặt hưng phấn đột nhiên biến mất, cúi đầu không nói gì.
“Chị còn chưa chúc em sinh nhật vui vẻ.” Cậu trai rầu rĩ nói.
Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu: “À, xin lỗi, sinh nhật vui vẻ nhé Phương Tử Chính.”
Phương Tử Chính cao hơn Lâm Hàng một cái đầu, cậu nhìn cô không chớp mắt, làm cô cảm thấy khá áp lực.
“Tôi về trước đây…” Lâm Hàng chuẩn bị rời đi.
Vai của cô đột nhiên bị nắm lấy, thân hình cao lớn của chàng trai tiến lại gần Lâm Hàng, cô có thể cảm nhận được mình bị mùi hương Hermes vờn quanh.
Một nụ hôn rơi xuống trán cô.
…
Đã lâu rồi Trần Trình không gặp đám bạn lêu lổng, anh đắm chìm trong những câu đùa quá trớn, cảm giác thần kinh căng thẳng của mình được thư giãn đôi chút.
Anh nhìn cảnh đám bạn vô tâm ôm gái đẹp vào lòng, chỉ có hai kẻ lạc loài là anh và một anh bạn vừa thất tình. Anh ta chọn một bài tình ca độc thân, vừa hát vừa khóc tu tu, nhìn có vẻ rất thương tâm khiến mọi người tò mò liệu đó có phải nước mắt cá sấu hay không.
Người như bọn họ cũng móc tim móc phổi yêu đương ư?
Trần Trình bỗng thắc mắc: “Buồn đến vậy cơ à?”
Anh bạn nằm chết dí trên ghế sô pha, ánh mắt rời rạc: “Ừ, tớ sẽ chết thôi.”
“Mà lâu rồi không thấy cậu cặp kè với ai nhỉ.” Một người bạn khác xen vào.