Đầu óc Lâm Hàng còn đang bận nghĩ chuyện “Lòng con bé tự hiểu” của Trần Trình, nên ngơ ngác lên xe.
Một cái đầu vụt qua trước mặt cô, là Trần Trình cúi người thắt dây an toàn cho cô, lúc quay về còn hôn lên má cô một cái.
“Nghĩ cái gì thế?” Thiếu gia âu yếm xong, hài lòng đặt câu hỏi.
“Không có gì.” Cô được hôn má nên tâm trạng rất tốt, quyết định không rối rắm chuyện này nữa.
Tiếp xúc cơ thể, trao đổi dịch thể tất nhiên là sung sướng, nhưng một cái chạm môi bâng quơ đôi lúc còn thể hiện tình yêu nhiều hơn.
Là thứ “tình yêu” quý giá hơn “sung sướng” nhiều.
Cả hai tiếp tục trò chuyện như những người bạn trên đường trở về Bạc Thái.
Hôm nay cũng rất vui, cô không khỏi nắm chặt vạt áo.
…
Trần Lộ Mạn nhìn trừng trừng vào điện thoại, loay hoay không biết đặt câu hỏi kiểu gì.
Cô đã tua đi tua lại hình ảnh mà mình nhìn thấy ở nhà Trần Trình sáng nay trong đầu. Sau khi xác nhận nó không phải là ảo giác do mình trúng tà tạo ra, cô mở WeChat toan gửi tin nhắn cho anh trai mình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ gửi đi một dấu chấm hỏi.
Không ngờ lại được trả lời ngay.
Matt: “Em đoán đi.”
Cô điên tiết tắt điện thoại, đoán sư bố nhà anh.
Cô nghĩ nứt óc cũng không thông nổi làm thế nào mà tổ hợp kinh dị này lại ra đời.
Đồng thời cũng có một người nghĩ nứt óc mà không thông, là Phó Hàm. Cô ấy làm việc cật lực cả đêm, cuối cùng cũng đưa ra được một kế hoạch MBO ưng ý. Vốn muốn gỡ gạc thể diện cho mình, ai ngờ vừa đến công ty đã gặp được tình lang, cô ấy đang định tiến lên chào hỏi thì thấy được Lâm Hàng đứng bên cạnh.
Tại sao lại là Lâm Hàng, tại sao luôn là Lâm Hàng?
“Ân tình” mắc nợ hôm ấy đã biến thành chồng kế hoạch dày cộp trong tay Phó Hàm.
Cô ấy nhìn Trần Trình và Lâm Hàng tạm biệt nhau, Lâm Hàng một mình bước vào trong.
Cô ấy ngăn Lâm Hàng lại: “Lâm Hàng!”
Lâm Hàng nghe thấy có người gọi mình, nhìn qua thì thấy là Phó Hàm.
Phó Hàm cũng không biết tại sao mình lại gọi cô.
“Chào Phó tiểu thư.” Lâm Hàng sững sờ chào cô ấy.
“Hôm nay Trần tổng không đến à?” Cô ấy vờ như mình không nhìn thấy một màn ban nãy.
“Trần Trình nói hôm nay anh ấy phải đến công ty khác.” Lâm Hàng có thể nghe ra ý tứ cô ấy muốn gặp Trần Trình.
Bây giờ đến lượt Phó Hàm sửng sốt, anh ấy nói? Anh ấy nói khi nào? Nói với cô ư?
Cô gọi anh ấy là Trần Trình? Dấu vết trên cổ cô là do anh ấy gây ra à?
Phó Hàm thấy tay chân mình lạnh toát giữa trời hè nóng nực.
Cô ấy lập tức cảm thấy người trước mặt đã thắng một ván, nhưng ngẫm lại, trong trận đối đầu ngày hôm trước mình sớm đã thua.
Cửa thang máy mở ra, đến tầng của Lâm Hàng rồi, cô gật đầu với Phó Hàm: “Tạm biệt.”
Phó Hàm vội vàng rút điện thoại ra hỏi Trần Lộ Mạn: “Trần Trình và Lâm Hàng có quan hệ gì.”
Mạn mạn trường lộ: “Không biết, em vẫn đang đoán.”
*
Lóe sáng – Dương Thiên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!