Bạch Đường thấy A Mai giống như sắp sửa nhào lên cắn người, biết ba chữ vừa rồi là vảy ngược của nàng.
"Tỷ đã nói chúng ta là cùng nhau đến đây, tỷ nhớ là kết cục của những người kia đi, chuyện xé ra to thì sinh tử chưa chắc nói được!"
Hai câu này tựa hồ đều là Bạch Đường rít qua kẽ răng.
Bạch Đường trước sau vẫn không buông tay, dù sao A Mai cũng sẽ không trở tay đánh nàng.
A Mai là người hiểu chuyện, cho dù tính tình có chút nóng nảy thì... Bạch Đường chợt nghĩ ra, liệu có phải trong yến tiệc, A Mai đã gặp chuyện gì khác?
Có một số việc, nếu chưa nắm chắc thì không thể tùy tiện hỏi.
Bạch Đường thấy A Mai đứng yên, chỉ hồng hộc thở dốc, liền hiểu câu nói vừa rồi đã có tác dụng.
Nàng lấy lại tay nải của A Mai, đặt quần áo mới vào tay nàng, thừa dịp lúc
này không nhiều người lắm, giục nàng tắm rửa chải đầu.
Thạch Vĩnh Mai đi ra đến cửa, còn quay đầu nhìn nàng một cái.
Bạch Đường cười nhìn nàng đi đường vòng ra ngoài.
"Nếu ta là ngươi, sẽ không đến gần nàng ta như vậy đâu."