Đã có người ra tay, những người khác đều liều mạng bước lên phía trước,
trong rương còn có vòng tay Đại Kim, giá trị không nhỏ, ai cũng muốn
đoạt về tay.
Còn có người cười thầm, Đinh Tứ thật đúng là người nhà quê, chỉ biết chọn thứ đẹp mã, trắng trợn lãng phí cơ hội tốt nhất.
Lập tức không ai quá chú ý hành động của Bạch Đường.
Bạch Đường không chờ phản ứng của Như Bình cô nương, chậm rãi chạy về phòng mình.
Rất nhanh, nàng lại chạy về phía Thạch Vĩnh Mai, trong tay giơ lên một chiếc gương đồng nhỏ, soi trái soi phải.
"A Mai, muội càng nhìn càng thấy cây trâm này đúng là đẹp quá!"
Thạch Vĩnh Mai ngơ ngác nhìn nàng, rõ ràng ngày hôm qua còn rất bình thường, hiện tại lại giống như một con người khác.
"A Đường, A Đường, đừng soi gương!" A Mai đè giọng xuống, quát nàng.
"Cây trâm đẹp như vậy, tại sao lại không thể soi?" Bạch Đường thật sự lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nàng dùng tay miết lên mặt kính của gương đồng, sờ tới sờ lui: "Tối hôm qua
muội mới phát hiện, gương đồng Dư phủ cấp đúng là soi mặt rất rõ ràng,
tốt hơn nhiều so với ra ngoài dòng suối trước nhà mà soi mặt."
Như Bình một bên phân phát phần thưởng, một bên vểnh tai nghe Bạch Đường nói chuyện.
Nghe nàng ngôn ngữ ngây thơ đơn thuần, Như Bình cười một chút, đúng là mình
nghĩ nhiều, chỉ là một nữ tử nông thôn, chỉ một mặt gương đồng đã coi
thành bảo bối, không biết là bên trong rương gỗ nhỏ này còn bao nhiêu
thứ tốt hơn.
Cây trâm cánh bướm nàng vừa lấy cũng chỉ là mặt hàng xoàng xĩnh, đẹp thì đẹp, nhưng chỉ là bạc trắng phủ vàng, giá thị
trường cũng chỉ ba bốn lượng bạc, làm sao so được với vòng Đại Kim, lại
càng kém nhẫn khảm mắt mèo.
Như Bình để ý, chiếc nhẫn kia là được một thiếu nữ mang khối bội Giáp Tam lấy đi, cũng là một người ít nói.
Tối hôm qua ở trong gian, cô nương này cũng hầu hạ khách nhân đến vui vẻ,
tuy rằng không bị trực tiếp mang đi, so vị khách nhân kia cũng nói ra
rằng chờ ba ngày yến tiệc tan, sẽ mang nàng rời đi.
Loại người này mới là người có đầu óc làm việc.
Đến khi Như Bình cô nương đóng nắp rương lại, đã không còn để tâm đến Bạch Đường.
"Một chút sẽ có người đưa váy vóc mới qua, chốc nữa ta cũng sẽ quay lại,
mang các ngươi đến sảnh yến tiệc, tuy ngày hôm qua không phạm sai lầm,
nhưng đêm nay vẫn cần cẩn thận một chút."
Chờ Như Bình cô nương đi khỏi, Thạch Vĩnh Mai mới đeo lên tai một đôi khuyên hình giọt nước, trông lấp lánh mỹ lệ.
"Tỷ đeo cái này cũng rất đẹp." Bạch Đường cười hì hì nói, còn đem gương soi mặt A Mai.
Thạch Vĩnh Mai tức giận cầm lấy tấm gương: "A Đường, muội muốn làm gì đó?"
"Không có gì, muội nói ánh mắt chúng ta đều tốt, chọn được toàn đồ đẹp."
Khóe mắt Thạch Vĩnh Mai nhất thời co rút, nàng vừa nghe thấy cô nương đêm
qua nói hai người đúng là hai kẻ nhà quê, đang cười đến đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!