Thất công tử ra tay có hơi mạnh, Bạch Đường không đứng vững, liên tục lùi về sau bảy tám bước, gót chân sẩy ở ngạch cửa, tựa hồ là ngã lộn nhào ra ngoài.
Vậy là, hắn cũng đoán chắc thời điểm mình tắm thì nàng sẽ bị đưa đến đây, cho nên mới cố ý làm như vậy!
Bạch Đường còn muốn hỏi thêm, nhưng da mặt vẫn không đủ dày, ngại ngùng không dám mở miệng.
Kể cả khi không nói rõ thân phận, người này không phú thì quý, đó là điều chắc chắn.
Bạch Đường lồm cồm bò dậy, toàn thân trên dưới không có chỗ nào thương tích.
Lực tay hắn dùng rất chuẩn, không làm tổn hại đến nàng chút nào.
Hơn nữa trong câu nói cuối cùng kia, rõ ràng còn mang theo ý cười, nàng muốn hận cũng không hận được.
Không chờ A Lục giáp mặt bình phẩm câu nào, Bạch Đường đã ôm mặt xông thẳng ra ngoài.
"Này, ngươi khoan đi đã."
Lời hay ý đẹp không nói, vừa mở miệng lại ngăn cản nàng.
"Ngươi cảm thấy ta chưa đủ mất mặt, còn đợi ném về tận cửa nhà hay sao!"
Đối với A Lục, Bạch Đường đối đáp trôi chảy, hoàn toàn không có dáng vẻ bị chèn ép chút nào.
"Chủ nhân còn chuyện chưa nói." A Lục rõ ràng là muốn trêu nàng, còn nhìn nàng nháy mắt một cái.