"Đúng là khó có được." Thạch Vĩnh Ngôn đã thấy Bạch Đường từ ngoài cửa.
Có điều nàng rất cẩn thận bắt gà cảnh chứa trong bao bố, lúc này cũng đang xích chúng lại.
Thạch Vĩnh Ngôn xem như cũng có chút mắt nhìn: "Muội tính nuôi bọn chúng à?"
"Nếu đem đi hầm canh có phải là hơi lãng phí không?"
Thạch Vĩnh Ngôn nghe hai chữ hầm canh, khoé mắt giật một cái, con gà trống cũng theo đó mà rụt cổ lại.
Song hắn cũng không tiện phản bác Bạch Đường, đành gãi gãi cái ót, phụ hoạ nói theo: "Quả là có chút đáng tiếc."
Bạch Đường không định giấu điêm hai vị hàng xóm tốt này, chỉ vào chuồng gà vừa dựng xong: "Mới vừa về nhà, chúng nó ngược lại muốn giữ mạng, cho muội hai quả trứng này."
Thạch Vĩnh Ngôn hiểu ra, hèn gì nãy giờ nàng loay hoay dựng chuồng cho chúng, cũng để thuận tiện ấp trứng.
"Loài gà cảnh nãy có dã tính lớn, sẽ mổ người, muội nuôi nó thì cẩn thận một chút."
Thạch Vĩnh Ngôn cúi đầu lui xuống, rồi lại nhanh chóng ngẩng lên: "A Đường, còn những kẻ mồm mép kia, ta đã giải quyết xong rồi."
Bạch Đường gạt hết mấy suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu, cố gắng lên tiếng: "Ơ, Thạch Đầu ca, huynh đem mấy bà ấy..."
Thạch Vĩnh Ngôn cười cười: "Muội yên tâm, ta sẽ không động thủ với nữ nhân."