Bạch Đường có chút giận dữ, cởi xuống mũ mạng, thật phí công mang vào, người có tâm nhãn thì cách hơn ba dặm cũng nhận ra nàng.
Vẫn là cỗ xe ngựa kia, Bạch Đường nghĩ thoáng qua, dùng tay lau mặt mày,
tục ngữ có câu không ai đánh kẻ chạy lại, ngàn vạn lần nàng không thể
đắc tội vị quý nhân này.
Càng nghĩ, chuyện của Dư gia nhất định có liên quan đến người này.
Cả một gia nghiệp lớn như thế nói đánh là đánh, cả người nàng gầy gò mảnh khảnh, liệu có đủ nhét kẽ răng hắn không?
"Hôm nay sao lại giống khúc gỗ thế này, lên xe nói chuyện."
Thanh âm êm dịu như trước.
Bạch Đường đeo sọt trúc, dùng tay chân trèo lên xe, nếu thứ gọi là hình
tượng mà có tác dụng thì khi nãy nàng cũng không cần đến đây.
Tô Tử Triệt nhìn một lát, thấy nàng thật sự vất vả, vươn tay đưa ra.
Bạch Đường không thấy A Lục bên cạnh, liền giật mình đến mức muốn rơi cầm,
bàn tay trước mặt quá đẹp mắt, ngón tay thon dài, móng tay được chăm sóc cũng bóng loáng, nàng làm sao có phúc khí chạm vào.
Cho nên,
nàng rất thức thời, cố gắng nâng người lên, có người có thể ngẫu nhiên
thử chạm vào, có người trời sinh là độc dược, chỉ có thể đứng xa mà nhìn thì mới mong sống lâu được.
Tô Tử Triệt buông tay xuống, nàng đã lên xe, hít hà cái mũi, cười rộ lên: "Trà thơm quá."
Ánh mắt nhanh chóng lướt qua bàn tay trống không, nhìn khuôn mặt tươi cười nàng, đúng là không thể tức giận được.