Nhìn dáng vẻ này, ắt là có cùng xuất thân với Bạch cô nương, nhưng trong thôn Bạch Vu hẳn là không có người như vậy, nếu không tại sao lần trước hắn tới cửa đòi nợ, người này lại không ra mặt giúp đỡ?
Chẳng lẽ là người mới quay về, là từ nơi đó quay về sao, thật đáng suy xét.
Minh ca loại bỏ những vấn đề này ra khỏi đầu, những chuyện này đều không quá quan trọng, trước mắt phải xử lý tốt chuyện trong tay, những chuyện khác có thể tìm tòi nghiên cứu sau.
"Ta tới Bạch gia nói gì, người nhà cô chắc cũng kể hết với cô rồi, quả thật ta không có ý ép buộc mẫu thân cô vào đường chết."
"Câu nói kia là có ý gì?"
"Ta trước sau đều nói mấy câu, cô nói câu kia là câu gì?"
"Ngươi nói, tiền đi nơi nào, mẫu thân ta rõ ràng hơn ai hết, tiền trong nhà ta tuy chưa gom góp đủ, song chí ít cũng được mười mấy lượng bạc, vậy mà mười mấy lượng bạc này lại không cánh mà bay!"
"Bạc không tự chạy ra đường, không thể không cánh mà bay!"
Minh ca nhìn nàng, cười như không cười: "Chắc chắn là có người lấy bạc đi."
"Đó là tiền cứu mạng của nhà ta!"
"Nếu như phía bên kia cũng gấp rút như đòi mạng thì sao?"
"Mẫu thân ta không có khả năng không biết nặng nhẹ như thế, bà ấy biết rõ..."