[1] Nguyên văn là hoà huyết vãng đổ tử lí thôn (和血往肚子里吞), tức nuốt máu vào bụng, ý chỉ sự bất lực và nhịn nhục.
Sau khi trở về, nàng sẽ giấu phụ thân chuyện này, còn về Từ Khởi thì nàng sẽ nói chuyện rõ ràng với mẫu thân, nếu Từ Khởi còn dám bước vào cửa nhà Bạch gia, nàng nhất định sẽ đánh chết ông ta.
Chỉ cần ông ta dám đến, nàng nhất định không khách khí.
Ba người cùng đi, một người say giấc, hai người tỉnh táo.
Dọc đường đi rất yên ắng, sự yên tĩnh này lại có chút ấm áp bao phủ, khiến lòng người hoà thuận vui vẻ, rất đỗi hài lòng.
"Thạch Đầu ca, những lời Từ Khởi nói lúc nãy, huynh có nghe thấy không?"
Ra khỏi cửa thôn, Bạch Đường lên tiếng hỏi.
"Một con ma cờ bạc, lời nói ra thì có gì tốt lành."
"Cũng đúng, khó mà tin được."
Ban đầu Bạch Đường muốn hỏi, tại sao Từ Khởi lại nói là mẫu thân không buông bỏ được nam nhân của bà, cũng không thể bỏ mặc hai đứa bé, tại sao lại là hai đứa bé?
Nhưng Thạch Đầu ca đã nói vậy, nàng cũng bớt lo lắng hơn.
Nghe ma cờ bạc kể chuyện, gà mái cũng có thể bay lên trời.
"Thạch Đầu ca vừa hỏi tới, bụng ta lại cồn cào đây này."
"Nhà muội bây giờ sợ là không ai rảnh rang cơm nước."
"Không sao, về nhà ta sẽ làm bừa vài món để lấp bụng."
"Ta đưa hai người về, mua chút món ăn, phía trước thôn có bán, muội cố nhịn một chút."
"Thế cũng được."
Vừa đến cửa thôn đã gặp Hồ thị, Bạch Đường xém chút đã trợn mắt lên, bà thím này suốt ngày không ở nhà, cứ thích đi đông đi tây, nghe ngóng đủ chuyện của hàng xóm láng giếng, thật sự khiến người ta mệt mỏi.
Không ngờ Hồ thị vừa thấy hai người họ, chẳng những không hề tiến lên chào hỏi mà lại quay đầu bỏ chạy, lại còn chạy rất nhanh.
"Hay thật, bà ấy sợ huynh sao?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!