"Mẹ nói, người một nhà phải ở bên nhau, bất kể là ai cũng là bảo bối trong lòng cha mẹ."
A Duyệt vui vẻ cười thật tươi: "Muội biết, là đại tỷ vì muội cầu tình, một chút nữa muội sẽ giúp mẹ thêu khăn tay thật tốt, đưa đến tiệm bán hồng trang."
Bạch Đường giơ tay xoa đầu nàng, nếu cha mẹ đều không muốn nàng tiếp xúc với Thạch Vĩnh Ngôn quá nhiều, vậy thì nàng sẽ nghe theo.
Thạch Vĩnh Mai uống nửa ly trà mãi chưa xong, thấy nàng trở lại, tấm tắc bảo: "Bạch thúc vẫn còn chướng mắt ca ca ta."
"Không đâu, Thạch đại ca vừa cứu cha trở về, trong lòng cha còn cảm kích không ít."
"Tỷ không nói bậy đâu. Bạch thúc lo lắng ca ca ta đem muội bắt cóc, ba năm trước đây, ca ca ta gây họa rồi trốn chạy, Bạch thúc đã nhốt muội trong nhà, sợ muội bỏ trốn cùng hắn."
Thạch Vĩnh Mai mang khuôn mặt phấn son lòe loẹt tiến đến trước mặt Bạch Đường: "Nhưng mà tỷ biết, muội căn bản sẽ không trốn theo hắn, muội không có tâm tình đó."
Bạch Đường nghe lời nàng ta nói mà nhảy dựng trong lòng, quan hệ của nàng với Thạch Vĩnh Ngôn rốt cuộc đi đến bước nào rồi?
Thạch Vĩnh Mai sờ soạng mặt nàng: "Khoan hãy nói những chuyện này, giờ tỷ nói chuyện tốt này cho muội."
Bạch Đường tránh né ngón tay nàng, nàng không thích kiểu tiếp xúc chọc ghẹo này.
"Giận à?" Thạch Vĩnh Mai híp mắt cười. "A Đường, muội biết muội lớn lên rất xinh đẹp không?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!