Buổi tối sau khi quay lại phòng giam, Adam lại bảo tôi đọc thơ cho anh ta.
Tôi đọc trong trạng thái nặng nề tâm sự, không để ý đọc sai mấy chữ, bị ánh mắt vô cảm của anh ta nhìn chằm chằm thì càng hốt hoảng, tay run rẩy
không ngớt, một nửa là sợ hãi một nửa là căng thẳng.
Có vẻ lần này anh ta không hài lòng, chưa nghe tôi đọc được mấy bài đã lấy lại sách, ngồi trên ghế yên lặng tự đọc.
Tôi không bò lên giường trên tránh anh ta như tránh rắn rết giống mọi ngày, mà vẫn đứng yên trước mặt anh ta.
Trong bầu không khí tĩnh lặng tôi nghe thấy tiếng mình thở hổn hển như nước
sôi sùng sục, mặt đỏ lựng mà tim thì không khác gì bị ngâm trong nước
biển băng hàn.
(https://www.wattpad.com/story/301019457)
Adam cũng nhận ra sự dị thường của tôi, ngước mắt nhìn tôi, đơn thuần là nhìn chứ không có biểu cảm.
Tôi đối diện với ánh nhìn lạnh tanh của anh ta, cắn răng bước lên trước một bước.
Anh ta bất động, ngón tay trắng ngần thuôn dài vẫn cầm cuốn sách.
Thế là tôi lấy hết dũng khí bước tiếp, đến tận khi đầu gối chạm vào chân anh ta.
Anh ta ngồi nghiêm túc trên ghế, đôi chân dài hơi giạng ra, đồng phục tù
nhân màu cam càng làm da anh ta trắng hơn, là sắc trắng thiên lạnh,
người ta nhìn thôi cũng thấy lạnh lẽo.
Cuốn sách được anh ta nâng trên tay, khuỷu tay chống trên bàn, một tay khác thì thảnh thơi tựa lên thành ghế, ngón tay rũ xuống vừa thanh thoát vừa đẹp đẽ, tuy ngồi trên
chiếc ghế đơn sơ trong phòng giam nhưng lại làm người ta cảm giác như
anh ta đang ngồi trên ngai vàng của hoàng tử.
Tôi cúi đầu, sau
một hồi lưỡng lự rốt cuộc cũng ngượng ngùng chuyển tầm mắt xuống bụng
dưới đối phương, vật ngủ đông cộm lên, nhưng chỉ nhìn thế kia cũng có
thể thấy được "sức nặng" của nó.
Không khí đọng lại như bơ đặc dính, tôi gần như nghẹt thở.
Trong tầm mắt, đầu ngón tay anh ta khẽ cử động, vịn tay ghế, có vẻ sắp đứng dậy, tôi hốt hoảng vươn tay ra lần mò.
Khối thịt trong tay mềm nhũn nhỏ bé đáng ngạc nhiên, tôi sợ hãi rụt tay về
nhưng khi hoang mang ngước mắt lên, đối diện với đôi con ngươi nhạt của
anh ta thì thầm rùng mình, ngu ngơ nghĩ dù sao cũng đã thế này rồi không thể quay đầu được nữa, vậy là dứt khoát tránh tầm mắt của anh ta mò
xuống dưới, vụng về xoa nắn.
Tôi chưa từng làm như vậy với ai khác, ngay cả với bản thân cũng ít khi làm.
Qua lớp quần áo tù nhân mà tôi cũng như bị phỏng, không thể vê thứ vẫn còn
mềm nhũn ấy bằng một tay, dù cố thế nào cũng không thể làm nó cương,
thậm chí khi tôi mất bình tĩnh ngẩng đầu còn thấy anh ta nhăn mày.
Vẻ mặt đó rất đáng sợ, vì nó có nghĩa là anh ta không hài lòng, không thoải mái.
Tôi nóng ruột cúi đầu, vô thức xoa nắn mạnh tay hơn, cuối cùng anh ta nhấc tay ấn vai tôi muốn đẩy ra.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!