Hoặc là nói sợi tinh thần khiến hoa văn vốn buồn tẻ trở lên sống động?
Quý Dữu không biết.
Quý Dữu nhìn chằm chằm vào chiếc khuyên tai trong tay rồi quan sát rất cẩn thận, cô phát hiện ra rằng hình dáng và hoa văn mình thiết kế sau khi được sợi tinh thần lượn một vòng thì dường như mỗi một nét mỗi một hình khắc đều được tạo ra một cách tự nhiên chứ không phải đến từ nhân công.
Quý Dữu lại nhìn sợi tinh thần, cô lập tức nhận ra đây là Lão Ngũ.
Lúc này Lão Ngũ đang mềm oặt quấn trên ngòi bút, nhìn có vẻ không mấy phấn chấn.
Hở?
Mệt nhọc?
Nói vậy có nghĩa là khi sử dụng sợi tinh thần sẽ tiêu hao ‘thể lực’ của chúng nó hay thứ tương tự gì đó sao?
Hinh như nhận thấy được chủ nhân đang nhìn chăm chú, đột nhiên Lão Ngũ ngẩng đầu lên rồi dùng ánh mắt trông mong nhìn Quý Dữu chằm chằm.
[Muốn được thưởng.]
[Muốn được thưởng.]
[Muốn được thưởng.]
Trong nháy mắt, Quý Dữu nhận ra cảm xúc của Lão Ngũ, đây là đòi mình cho ăn.
Quý Dữu nhìn Lão Ngũ, một đôi mắt xinh đẹp ngập tràn hào quang từ ái. Lão Ngũ cao hứng vẫy vẫy cái đuôi, cho rằng đòi hỏi của bản thân sắp được thỏa mãn, thậm chí nó còn đắc ý quay đầu lại nhìn mấy sợ tơ khác đang bám dính lấy thiết phiến.
Sau đó ---
Bỗng nhiên thấy Quý Dữu giơ tay sờ sờ đầu của Lão Ngũ rồi nói câu khích lệ từ tận đáy lòng: “Lão Ngũ, mày đúng là bé ngoan.”