***Dụng tâm lương khổ: Có nhiều nghĩa khác nhau tùy mỗi ngữ cảnh như: Lên kế hoạch làm một việc gì đó rất nghiêm túc. Dùng rất nhiều tâm sức để suy tính. Còn ở đây có nghĩa là suy nghĩ, hành động muốn tốt cho người khác mà người đó không biết.
Mục Kiếm Linh nói: “Trò không có sự sắc bén, không có khí thế, cũng không có lòng quyết tâm dành chiến thắng và biện pháp tự bảo vệ mình, mỗi lần chiến đấu trò đều ôm tâm lý may mắn tham gia, một khi đã như vậy thì trò đừng tham gia nữa, nhân lúc trời còn sớm trải chăn trải đệm về ngủ đi.”
Quý Dữu nghe thấy thế, sắc mặt chuyển đen sang trắng, lại từ trắng chuyển sang đỏ…… Một lúc sau cô lớn tiếng phản bác: “Cô! Em cho rằng cô không nói đúng! Con người của em không phải không có sự sắc bén! Chỉ là em tự lựa chọn cách biểu hiện sự sắc bén của riêng mình mà thôi.”
Theo cách nhìn nhận của cô, không phải việc liên quan tới nhân cách bị nhục nhã, thương thiên hại lý, giết cha đoạt vợ, quan hệ đến sống chết, vân vân…… Thì đều chỉ là việc nhỏ, cho nên cô cũng không muốn so đo những việc vặt vãnh này với người khác.
Sự sắc bén không thể vứt bỏ.
Nhưng ---
Sự sắc bén, cô chỉ biết dùng cho kẻ địch thực sự làm hại tới mình mà thôi.
Ánh mắt của Mục Kiếm Linh chợt lóe lên, cô thản nhiên nói: “Ồ……”
Quý Dữu nói tiếp: “Những câu cô phê bình em không có sự sắc bén, không có khí thế, không có gai góc thì thật xin lỗi, em không chấp nhận điều đó. Nhưng --- Cô kiến nghị thì em xin tiếp thu toàn bộ, em cho rằng cô đã nói đúng phần nào, chỉ cần chiến đấu thì em hẳn là phải có tinh thần quyết tử dốc toàn lực ứng phó!”
Khi nghe được tiếng vỗ tay vang lên, Quý Dữu giật mình nhìn về phía Mục Kiếm Linh ---
Khóe miệng Mục Kiếm Linh hàm chứa ý cười.
Đứa bé này, nói con bé không có sự sắc bén là lập tức thể hiện ra sự sắc bén, con bé cũng không nghe theo lời nói một chiều của giảng viên mà ngược lại còn giữ suy nghĩ và chủ kiến của mình, biết giữ vững bản thân……
Điều này rất tốt.
Thành thật mà nói, Quý Dữu có thể trực tiếp phản bác mình còn khiến Mục Kiếm Linh vui mừng hơn so với việc Quý Dữu trực tiếp tán đồng mình.
Cô thích kiểu sinh viên thông minh, hiểu chuyện lại còn có nguyên tắc của riêng mình như vậy.
Mục Kiếm Linh mỉm cười, nhẹ nhàng buông đôi tay vừa mới vỗ xuống: “Bạn học Quý Dữu số 4444, hy vọng những lời nói vừa rồi của tôi trò không cần coi đó là lời phê bình đối với trò. Đây thực ra là sự tán thành của cô đối với trò.”
Khóe miệng Quý Dữu : “…… Cô Mục, cách tán thành của cô thật sáng tạo khác người, độc chỉ mình cô.”
Mục Kiếm Linh giơ tay gõ lên cái đầu dưa của cô và mắng: “Nếu trò bớt cãi cọ đi thì sẽ là đứa nhỏ càng khiến cho người ta yêu thích hơn đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!