Khi Tạ Xuyên Khung liên hệ với Ryan thì Ryan trả lời rất nhanh, anh ta nói rằng để mọi người chờ anh ta ở điểm tập kết phi thuyền, anh ta lập tức về ngay.
Mọi người lập tức lên đường mã bất đình đề rời khỏi đây.
***Mã bất đình đề: ngựa không dừng vó.
Khi đến địa điểm tập kết của phi thuyền thì nơi đây đã tụ tập rất nhiều người, liếc mắt quan sát xung quanh đều là đầu người, ước chừng trên dưới mấy nghìn người. Phi thuyền đỗ ở đây cũng không ít, rất nhiều người đã lên phi thuyền chuẩn bị rời đi.
“Vận khí của tôi hơi kém, tìm mấy nơi thấy có người tới trước thu thập hết rồi, hôm nay chỉ thu hoạch được hơn ba cân, một mình tôi cũng không giám ở trong rừng lâu nên không phải vội vội vàng vàng trở về ngay sao?”
“Vận khí của các anh cũng không kém đâu, hôm nay tôi xui xẻo lắm, khi chuẩn bị trở về thì đột nhiên gặp phải hai con Thực Hủ chuột, sợ tới mức Thiết Lê mộc thu phập cả nửa ngày cũng mặc kệ, chạy trốn quan trọng nhất.”
“Thế chẳng phải hôm nay cậu không thu hoạch được gì hả?”
“Còn không phải sao? Tôi còn mất luôn tiền xe và tiền thuế! Xui xẻo quá mức!”
Cách vách có ba người đang nói chuyện với nhau.
Quý Dữu nghe ba người nói mà trong lòng không thể không cảm thấy may mắn, may mắn mình có đội ngũ để giúp đỡ nhau, nếu một mình mình thì đừng nói thuận lợi thu thập đồ vật mà chính là tính mạng cũng có khả năng đi luôn.
Ai!
Có một câu Tạ Linh Chi nói rất đúng, sức chiến đấu của mình đúng là yếu nhớt, vốn đã không giám cậy mạnh, trước mắt chỉ có thể ôm một cái đùi, đi theo sau hàng xóm thân thiện của mình để kiếm chút canh uống.
Cho nên Quý Dữu là người rất thức thời, cũng không tâm cao khí ngạo gì, cô có bao nhiêu năng lực thì ăn cơm bằng đấy, đương nhiên nếu có cơ hội tăng lên khả năng của mình thì cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội.
Chờ đơi khoảng hai mươi phút sau thì Ryan xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!