Nằm im như con cá ướp muối được một lúc, Quý Dữu không chỉ đói đến mức bụng sôi ùng ục mà cô còn cảm giác đầu mình càng lúc càng đau, rơi vào đường cùng, cô bò dậy lục tung phòng thì tìm được hai lọ dinh dưỡng tề.
Trong tay Quý Dữu là hai lọ dinh dưỡng tề rẻ tiền nhất, được sản xuất gia công phân phối từ xưởng thực phẩm lớn nhất liên minh thuộc công ty ‘Hoa Thái’, sản phẩm của công ty Hoa Thái trải rộng các góc trong liên minh nên rất dễ dàng mua được, giá bán cũng rất rẻ, một lọ chỉ mất 2 điểm tín dụng mà thôi, là thức ăn chủ yếu của đại bộ phận công dân liên minh thuộc tầng chót khốn cùng nhất.
Hình dáng của lọ dinh dưỡng tề hơi giống que kem ở thế kỷ 21, nhưng sau khi mở ra, bên trong có màu trắng như cháo, chỉ cần uống một lọ chẳng khác gì ăn hai bát cơm cỡ lớn, rất no, người dân bình thường thì chỉ cần uống ba lọ một ngày là có thể duy trì hoạt động cả buổi.
Dinh dưỡng tề chia làm: Thấp cấp, trung cấp, cao cấp…… Các cấp bậc được phân chia dựa theo nguyên liệu sản xuất và khẩu vị, giá một lọ dinh dưỡng tề trung cấp là 50 điểm tín dụng, còn bậc cao cấp thì nghe nói đều làm từ nguyên liệu tự nhiên, một lọ dinh dưỡng tề cao cấp bình thường vị ‘trứng sốt cà chua’ đã có giá ít nhất là 500 điểm tín dụng, còn những loại khác sử dụng nguyên liệu hiếm có sản xuất ra dinh dưỡng tê cao cấp giá cả càng đắt hơn nhiều.
Đương nhiên ---
Vô luận là trung cấp hay cao cấp thì Quý Dữu cũng không ăn nổi, chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.
Ai ~
Đến nơi đây đã được nửa năm mà đồ Quý Dữu có thể ăn chỉ có dinh dưỡng tề thấp cấp, đương nhiên hàng xóm của cô cũng không ngoại lệ, đồ ăn chủ yếu đều là dinh dưỡng tề thấp cấp, cho nên đến bây giờ cô chưa tận mắt thấy được dinh dưỡng tề cao cấp khác thấp cấp ở chỗ nào.
Cuộc sống thường ngày khó khăn thật đấy nhưng nhất định không thể để sinh hoạt mất đi quy luật được.
Quý Dữu chuyển chỗ ngồi lên ghế cạnh cái bàn làm bằng hợp kim rồi dọn hết bát đũa trên bàn đi, sau cùng để trên bàn một đóa hồng làm bằng nhựa dẻo làm điểm xuyết, thế là nghi thức trước bữa cơm được hoàn thành rồi.
Quý Dữu tìm miền vui trong đau khổ mà oán giận bản thân: “A~~~ mình đáng chết thật, không còn chỗ để đồ mới nha ~~~”
Quý Dữu dơ tay lên chia lọ dinh dưỡng tề ra làm hai, chỉ dám dùng một nửa, nửa còn lại cô cẩn thận bọc kín miệng lọ rồi để sang một bên, tính giữ lại để ngày mai làm bữa sáng.
Không sai.
Phải tiết kiệm như vậy.
Ừ!
Cái nghèo nó bức đấy, vì để bớt chi tiêu là có thể nghĩ ra được mọi biện pháp hà khắc chính mình.
Nhưng rất nhanh cô nhíu chặt mày lại, khuôn mặt trắng nõn nhăn thành cái bánh bao.
Này!
Này!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!