“A?” Quý Dữu nghe xong không khỏi cảm thấy rất thất vọng, giá cả giữa thấp phẩm, trung phẩm và cao phẩm chênh lệch rất lớn: “Mới thấp thẩm thôi.”
Tạ Linh Chi đứng một bên mắt trợn trắng lên rồi bĩu môi: “Cô cho rằng cao phẩm chính là đống rác có thể tùy ý thấy được hả? Hoàn cảnh ở tinh cầu số 101 của chúng ta có thể sản xuất ra được Điệp Mật cũng đã không thể tưởng tượng được rồi!”
“Cũng đúng.”
“Hai, ba cân đấy! Ít nhất cũng được 1 đến hai triệu điểm tín dụng! Thật quá phát tài!”
“Ha ha ha……” Quý Dữu nghĩ đến số tiền sẽ có liền sung sướng.
“Đồ về đến nhà lại chia.” Ryan trầm ngâm: “Chúng ta đi về trước.”
“Được.”
Dã ngoại nguy cơ bốn phía, mọi người cũng không nói nhiều nữa, cố gắng thu thập thứ tốt rồi lập tức khởi hành rời đi.
Đến khu ngoài của lớp chắn phòng hộ, mọi người bán Thiết Lên mộc lần này thu thập được rồi nhanh chóng trở về khu dân cư. Lần thu hoạch này mỗi người cầm Thiết Lê mộc mình tự thu thập được, thứ cần chia đều chính là Điệp Mật và nữ hoàng Ban Lan điệp.
Sau khi trải qua thương lượng và sự nhất trí của mọi người, Tạ Xuyên Khung mới cất tiếng: “Lần này có thể thu hoạch được lớn như vậy hoàn toàn dựa vào A Dữu, bằng không kết cục của chúng ta khó mà nói được, cho nên về phần Ban Lan điệp thì A Dữu chiếm 5 phần, những người còn lại cùng chia đều.”