“Nếu đang đi làm rồi thì ra tán gẫu một chút nào?”
Yên tĩnh ---
Trầm mặc ---
Tĩnh mịch ---
“Ha hả……” Quý Dữu cười xấu hổ, dừng lại một lúc mới nói tiếp: “--- Người anh em cũ bàn tay vàng ơi, nếu anh không thích tán gẫu cũng không sao, nhưng anh ra một lúc xem nào…… Coi như đôi ta trông thấy mặt rồi chào hỏi một cái, cùng nhau nhận thức lẫn nhau một chút cũng được mà?”
Ánh sao trên bầu trời u ám chiếu xuống từ nóc nhà, trong căn nhà trống trải đó, yên tĩnh đến mức không có một chút tiếng động nào.
Quý Dữu giơ tay xoa xoa giữa mày.
Quả nhiên ---
Tự diễn trò rồi.
Muốn người anh em cũ thiết phiến này nói chuyện thì không nên diễn trò.
Đồng thời trong lòng Quý Dữu dâng lên một cảm giác rằng thiết phiến chỉ là món đồ không có ý thức, cũng không phải là loại đồ vật như cô tưởng tượng ra được giống như trong tiểu thuyết có xuất hiện hệ thống, trí tuệ nhân tạo, khí linh……
Có lẽ --- Nó đúng là vật chết.
Nhưng ---
Nếu là vật chết thì vì sao thiết phiến lại chủ động cứu mình được đây?
Điều này cô không nghĩ ra được!
Còn có ---
Hiện giờ thiết phiến trở nên loang lổ rỉ sét, điều này có phải thể hiện rằng năng lượng của nó hao tổn quá nhiều không? Nói đơn giản hơn là nó không còn điện, muốn nạp điện mới có thể hoạt động hả?
Đầu óc của Quý Dữu loạn hết lên, cô ném hết các vấn đề sang một bên, chỉ phân tích rõ ràng hai việc chủ yếu.
Thứ nhất: Trong thời điểm mấu chốt thiết phiến có thể cứu mạng. Điều này biểu hiện ra rằng về sau mình gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì đây là một lá bùa hộ mệnh của mình nha! --- Nhưng khi nào thiết phiến sẽ chủ động cứu mạng mình đây?
Là tính mạng của mình đang chỉ mành treo chuông?
Hay là chỉ cần mình bị thương là được?
Về điểm này Quý Dữu muốn chứng thực rất đơn giản, cô cũng không nói nhiều, lập tức vào phòng để đồ tìm chủy thủ làm bằng kim loại của mình rồi cắt một vết lên cánh tay.
Xoẹt ---
Chỉ nghe thấy thủy thủ phát ra một tiếng vang, lập tức --- Màu đỏ tươi của máu phun ra.
“A!”
“Quên nói cho mọi người ---”
“Thực ra mình là người sói!”
Chịu đựng sự đau nhức rồi ra sức trêu chọc bản thân một lần, lúc này Quý Dữu mới nhe răng trợn mắt kêu: “Lão thiết, tôi bị thương rồi, người anh em nên ra làm việc nhanh.”
……
Nhưng mà ---
Bốn phía yên tĩnh, kim rơi còn có thể nghe được.
……
“Xem ra không thể thực hiện được.” Đợi vài phút, thiết phiến không có bất kỳ phản ứng gì thì Quý Dữu mới lấy tay che mặt khóc nức nở: “Đau quá nha!”
“Đau chết mất.”
“Ô ô ô…… Sao mình lại ngu như vậy chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!