***Hô mưa gọi gió: Bản convert là ‘giảo phong giảo vũ’.
“Louis Caser? Muốn đánh chết tao?” Nhạc Tê Quang cười nhạo một tiếng rồi siết chặt tay: “Ba ba đang chờ nó đây, chỉ sợ nó co đầu rụt cổ không chịu tới mà thôi.”
Sở Kiều Kiều nhướn mày, cũng không vui là mấy: “Thẩm Trường Thanh? Cậu ta không giết chết tớ được đâu.”
“Chính xác, năng lực tác chiến của bản thân các cậu quá mạnh nhưng mà ---” Quý Dữu thấy cực chẳng đã mới nói: “Chẳng lẽ các cậu chưa nghe nói qua điển cố kiến nhiều cắn chết voi hả?”
“Ờ…… Không cần để ý tới hai tên này. Tôi nhận định hai người này không có đại não phát dục hoàn thiện, trong đầu đại khái chỉ nhồi nhét một đống đồ vật cho to lớn thôi.” Nhạc Tê Nguyên liếc mắt nhìn thằng anh ruột và bà cô Sở Kiều Kiều rồi không có tí khách khí nào tiến hành công kích thân thể, sau đó cậu ta nhìn sang Quý Dữu: “Lời vừa rồi là nói như thế nào?”
Mắt thấy Nhạc Tê Quang và Sở Kiều Kiều có dấu hiệu nổi cơn thịnh nộ, Quý Dữu nhanh chóng giải thích: “Mấy người các cậu chính là nhân tố không ổn định đối với cuộc chiến trước mắt này, cái gọi là nhân tố không ổn định đó là nó có quá nhiều yếu tố không xác định được, muốn đảm bảo cuộc chiến thắng lợi thì đương nhiên cần giải quyết nhân tố không ổn định trước thời hạn.”
“Cho nên, tôi dự đoán chỉ cần mấy người Thẩm Trường Thanh, Louis, Lance không ngu thì tuyệt đối là nghĩ biện pháp giết các cậu trước tiên.” Khi Quý Dữu nói tới đây thì chuyển chủ đề: “Đương nhiên, chúng ta cũng không có khả năng ngồi chờ chết, muốn sống sót! Còn muốn kiếm được điểm tích lũy đủ nhiều thì biện pháp duy nhất chính là quấy nước đục lên!”
Nhạc Tê Quang: “???”
Sở Kiều Kiều: “???”
Nhạc Tê Nguyên như đang suy tư gì.
Thịnh Thanh Nhan vẫn đau lòng khuôn mặt tiều tụy quá độ của mình như cũ.
Quý Dữu nói: “Chúng ta cần chủ động xuất kích đánh vỡ cục diện cân bằng trước mắt; phá vỡ đội ngũ mà mấy người Thẩm Trường Thanh, Louis, Lance sáng lập; làm tất cả mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc mà đấu loạn hết lên. Chỉ khi làm vũng nước này khấy đến đủ đục thì chúng ta mới dễ đục nước béo cò được.”
Ánh mắt mọi người sáng lên, Nhạc Tê Quang vừa nghe thấy sẽ làm việc lớn là lập tức hưng phấn: “Làm như thế nào?”
Sở Kiều Kiều nhìn chăm chú vào mặt Quý Dữu, cảm giác trong nháy mắt này khuôn mặt của Quý Dữu phảng phất như phát sáng, trong mắt vô số sao trời đang lấp lánh, rực rỡ lung linh ---
“Thật là đẹp mắt.”
Cô lẩm bẩm.
Quý Dữu xụ mặt xuống rồi nghiêm trang phân tính thế cục trước mặt cho mọi người nhưng thực ra trong nội tâm của cô suy nghĩ rằng: Sau khi quấy nước đục, tốt nhất là đến khi cả đám người đánh nhau túi bụi thì cô sẽ nhân cơ hội rời đi……
Cho dù là Sở Kiều Kiều hay hai anh em nhà họ Nhạc thì căn bản mấy con hàng này chính là quả bom không ổn định, lúc nào nổ mạnh thì hoàn toàn không nắm rõ được, cho nên --- Hoặc là Quý Dữu chứng minh được giá trị của mình để mấy con hàng này xoay chuyển quan niệm hoàn toàn, không còn coi mình như mồi để sử dụng.
Hoặc là tìm cơ hội quay ngược lại giết bọn họ.
Cô khẳng định là chính mình không giết được, chỉ có thể mượn đao giết người.
Mượn đao của ai đây?
Đương nhiên là mấy người Thẩm Trường Thanh, Louis, Lance rồi.
Trong nháy mắt, Quý · da dày · tim đen · Dữu không hề áy náy và gánh nặng tâm lý mà cứ xoay qua xoay lại vô số suy nghĩ tà ác.
Nắm tay của Nhạc Tê Quang bóp đi bóp lại: “Làm như thế nào? Mau nói đi!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!