TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Wow, tớ nghe được cái gì vậy? Trình Trì thế mà lại chủ động hẹn Dụ Vi."
"A a a, Dụ Vi, Trình Trì hẹn cậu đến sân bóng rổ, không phải là để tỏ tình đó chứ?"
"Có khả năng nha, lão đại cuối cùng cũng ra tay rồi."
"Đây là lần đầu tiên Trình Trì chủ động hẹn nữ sinh phải không? Hấp dẫn, hấp dẫn quá đi."
Trình Trì ôm bóng rổ bước về cuối phòng học, các chị em xung quanh Dụ Vi liền sôi trào, một đám hưng phấn giống như người Trình Trì hẹn chính là mình, nhưng mà trong giọng nói của bọn họ có phần ghen ghét chỉ sợ chỉ có mình họ biết.
Dụ Vi cúi đầu, bởi vì lo lắng mà hai tay đặt ở dưới sách trở nên run rẩy.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động hẹn cô ta, thậm chí cũng là lần đầu tiên chủ động nói chuyện với cô ta, đúng ra cô ta phải vui mừng mới phải, nhưng lúc này giờ phút này trong đầu cô ta lại luôn là hiện gương mặt khinh thường của Trình Trì, mắng cô ta là "Tâm cơ kỹ nữ", không thể quên được.
Nhìn đám người kia ầm ĩ náo loạn vui vẻ như vậy, Đàm Thiến xoay người lại ghé vào bàn Thời Nhụy, trợn mắt lên: "Có nhầm không vậy? Trình Trì hẹn Dụ Vi làm gì?"
Đồng Giai Giai cũng rất buồn bực khó hiểu: "Ai biết được, có phải cậu ấy hẹn sai người không? Ngày hôm qua còn nhờ tớ đưa đồ cho Thời Nhụy."
"Nam thần nhà cậu hoa đào ở khắp nơi, sợ là sắp sụp đổ rồi."
"Trình Trì không phải người như vậy, cậu ấy tìm Dụ Vi chắc chắn là vì chuyện khác."
"Thời Nhụy, cậu cảm thấy thế nào?"
Thời Nhụy đang viết lại từ đơn, bị Đàm Thiến hỏi như vậy, cô dừng bút lại, nói: "Tớ không hiểu cậu ấy lắm."
Cô thật sự không hiểu cậu, bề ngoài cậu có dáng vè ngang ngược không kiềm chế được, khiến cho người ta có cảm giác rất ngông cuồng và phóng túng, nhưng trên thực tế, có nhiều lúc cậu rất tinh tế.
Cậu có rất nhiều mặt, có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng không thể định nghĩa được chính mình.
Cô chỉ biết, cậu không phải là người hư hỏng.
–
Trong tiết học cuối cùng, dường như Dụ Vi đã ngồi ngây người cả tiết học, một chữ cũng không nghe vào.
Sau khi tan học, một nhóm chị em vây quanh cô ta đi đến sân bóng rổ.
Khi đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt, cô ta mua một chai Pulsating cầm trong tay, như vậy cũng có thứ để cô ta đặt tay vào.
Cô ta đã học múa ba lê từ nhỏ, từng biểu diễn ở nhiều sân khấu lớn nhỏ, đã sớm hình thành sự tự tin dưới ánh đèn sân khấu, ít ai có thể khiến cô ta lo lắng như vậy.
Ngoại trừ Trình Trì.
"Tớ cảm thấy hơi kích động, chúng ta sắp được chứng kiến một màn tỏ tình thế kỷ sao?"
"Rất có thể đó, chuẩn bị vỗ tay cho tốt đi."
Đột nhiên Dụ Vi dừng lại: "Nếu không các cậu về trước đi? Hôm nay bài tập về nhà nhiều, các cậu đừng để lãng phí thời gian."
"Không lãng phí không lãng phí, lão đại chắc chắn sẽ tạo ra một buổi tỏ tình thế kỉ, nếu như bỏ lỡ chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, bảo bảo à, cậu cần một nhóm bạn bè và người thân trong một dịp trọng đại như vậy, chúng tớ không thể bỏ cậu mà đi."
"Cậu yên tâm đi, chúng tớ không làm phiền các cậu đâu, chỉ đứng ở một bên sân bóng rổ bên cạnh chờ cậu thôi, đến lúc đó hoàn cảnh mà hành động."
"Dụ Vi, cố lên!"
Mọi người mỗi người nói một câu, trông vô cùng nghĩa khí.
Nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều hiểu rõ chỉ là không ai nói ra mà thôi, cho dù không được nhìn thấy cảnh tỏ tình, nhưng cũng có thể nghe được chuyện khác chứ?
Từ trước đến nay Trình Trì luôn lạnh nhạt với Dụ Vi, bây giờ đột nhiên lại hẹn cô ta, chắc chắn có ẩn tình gì trong đó, nói không chừng còn có thể nhìn thấy vị công chúa ba lê cao ngạo này bị mất mặt đó, cơ hội ngàn năm có được này, ai muốn bỏ lỡ cơ chứ?
Đã đến sân bóng rổ, Dụ Vi liếc mắt thấy Trình Trì đang ngồi ở dưới rổ bóng rổ, dưới sự cổ vũ của mấy người chị em, cô ta đi đến chỗ cậu.
Trình Trì đang xem bọn Nguyên Lượng chơi bóng, một cái liếc mắt cũng không thèm cho cô ta.
"Trình Trì, này, uống chút nước đi." Dụ Vi đưa chai nước Pulsating trong tay cho cậu, vô cùng cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu.
Trình Trì không nhận lấy, thu lại đôi chân dài rồi đứng lên,lấy từ trong balo ra một cái hộp đưa cho cô ta: "Xem đi, có giống cái điện thoại kia của cô không."
Một đám quần chúng ăn dưa hét lên rất chói tai.
"Wow, Trình Trì tặng quà cho Dụ Vi sao?"
"Hình như là điện thoại di động."
"Trình Trì chắc là nghe nói điện thoại của Dụ Vi bị hỏng, cho nên đã mua một cái điện thoại mới cho cậu ấy, thật là ngọt ngào mà."
Cả người Dụ Vi cứng đờ nhìn chằm chằm logo Apple trên hộp, rồi nghe cậu lạnh lùng nói: "Tôi đã thay cậu ấy trả cho cô, sau này không được gây rắc rối cho cậu ấy nữa, nhớ kỹ chưa?"
Cô ta không đưa tay nhận lấy, nhìn cậu một cách khó tin: "Tại sao?"
"Cô không cần biết tại sao." Trình Trì vẫn giữ nguyên tư thế đưa điện thoại, thái độ lạnh nhạt nhưng kiên quyết.
Cậu đang ép cô ta.
Dụ Vi biết, những chuyện Trình Trì đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, hơn nữa có đôi khi tính tình cậu rất tệ, cô ta không dám khiêu chiến sự nhẫn nại của cậu, cô ta thật sự sợ cậu sẽ nói ra ba chữ kia, nó sẽ trở thành ác mộng cả đời mà cô ta không có cách nào thoát ra được.
Cuối cùng, cô ta khó khăn đưa tay ra nhận lấy điện thoại di động.
Một vài quần chúng ăn dưa cũng có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp, giờ khắc này, bọn họ cảm thấy đã đến lúc mình nên bắt đầu biểu diễn, vì thế mọi người bắt đầu tạo không khí.
"Hẹn hò đi! Hẹn hò đi......"
Âm thành ồn ào của mọi người làm Dụ Vi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô ta dùng các ngón tay giữ chặt hộp điện thoại di động, móng tay trở nên trắng bệch, thấy Trình Trì xoay người rời đi, cuối cùng cô ta cũng lấy hết can đảm hỏi: "Cậu thích cậu ta sao?"
Trình Trì dừng lại, hơi nghiêng đầu về phía cô ta, gương mặt anh tuấn lạnh lùng đối mặt với cô ta, giọng nói càng lạnh lẽo hơn: "Cầm đồ của cô, rồi đi đi!"
Trình Trì cũng có nguyên tắc làm người của mình, cậu không hay nổi giận với con gái, cho dù có nổi giận cũng phải kiềm chế, cho nên vào lúc này câu mà cậu nói chính là "Đi đi", chứ không phải là "Cút".
–
Hôm nay đến phiên Thời Nhụy trực nhật, cho nên cô là người cuối cùng ra khỏi phòng học.
Lúc này trong trường chỉ còn một vài học sinh, vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bóng rổ đạp xuống sân ở phía xa.
Hoàng hôn phía chân trời anh lên như ngọn lửa, một mảnh màu vàng bao phủ cả mặt đất, sân trường bây giờ cũng trở nên dịu dàng hơn.
Thời Nhụy bước đi giữa sân trường, tắm mình trong ánh nắng ấm áp, sự yên tĩnh hiếm có này khiến cô bất giác thả chậm bước chân mình.
Đi ngang qua trước tòa nhà hành chính, cô nhìn thấy Dụ Vi, cô ta ngồi bên cạnh bồn hoa, cúi đầu bờ vai co rúm lại, hình như là khóc, Khương Mẫn và Dương Liễu một trái một phải ngồi ở bên cạnh cô ta, chắc là đang an ủi cô ta.
Tin tức Trình Trì hẹn gặp cô ta đã được lan truyền, lúc ấy trong lòng Thời Nhụy đúng là cảm thấy hơi hụt hẫng, có lẽ là cô có một chút ghen tị, ghen tị vì người con trai vừa đối tốt với mình nhưng vừa quay lưng lại hẹn người con gái khác.
Nhưng lại cảm thấy mình thì lấy tư cách gì chứ? Hai người bọn họ mới là người đứng ở cùng một độ cao.
Mặc dù cô bước đi chậm rãi, nhưng càng ngày càng tiến đến gần bọn họ, Khương Mẫn là người đầu tiên nhìn thấy cô, ngay sau đó Dụ Vi và Dương Liễu cũng nhìn thấy.
Trong phút chốc, đôi mắt đỏ rực của Dụ Vi mở lớn trừng cô, trông giống như một con con nhím dựng thẳng toàn thây đầy gai nhọn của nó.
Cô ta không hiểu, vì sao cô ta lại thua một con chim sẻ nhỏ như vậy, về học tập, cô cũng không kém, về gia cảnh, lại càng cách biệt một trời một vực.
Thời Nhụy lớn lên đúng là xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả cô, nhưng ngoại trừ xinh đẹp ra, còn có cái gì để cạnh tranh với cô ta?
Khương Mẫn đứng dậy chặn Thời Nhụy lại, châm chọc nói: "Xem ra đúng là tôi đã xem thường cô rồi, quả nhiên cô vẫn còn rất nhiều thủ đoạn, điện thoại di động hơn bảy nghìn cũng có năm sinh khác trả giúp cô, chẳng trách lúc cô nói sẽ trả tiền lại tự tin như vậy."
Trong lòng Dụ Vi có một cơn tức giận sắp bùng nổ, nhưng cô ta vẫn kéo Khương Mẫn lại: "Đừng nói nữa."
Trình Trì vừa mới mới cảnh cáo cô ta, không được gây rắc rối cho cô ấy nữa.
"Cậu nói vậy là có ý gì?" Thời Nhụy khó hiểu.
Khương Mẫn đã quá quá quen với kiểu này của Dụ Vi, cô ta rất hiểu Dụ Vi, biết rằng rất nhiều lúc ngăn cản cô ta cũng không phải là thật sự ngăn cản, cho nên cô ta không thèm quan tâm đến sự ngăn đó, tiếp tục châm chọc.
"Trình Trì vừa thay cô đền điện thoại di động cho Dụ Vi, cô không biết sao? Tôi thật sự muốn xem năng lực của cô đến đâu, có bản lĩnh thì tự mình trả đi."
Thời Nhụy chỉ cảm thấy trán nhảy lên hai lần: "Cậu nói cái gì?"
"Cái gì là cái gì? Chúng tôi cũng không phải là Trình Trì, ở trước mặt chúng tôi giả vờ nhu nhược vô tôi làm gì?"
Cuối cùng Dụ Vi cũng không thể kiềm chế được nỗi căm hận trong lòng, cô ta giữ chặt hộp điện thoại di động, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thời Nhụy, tớ đã nói không cần cậu bồi thường, tớ đã đứng ở góc độ của cậu để suy xét, thông cảm cho cô, khoan dung cho cậu, nhưng cậu lại khiến cho Trình Trì đến sỉ nhục tớ, cậu chính là —— tâm cơ kỹ nữ!"
Ba chữ này quấn lấy cô ta như một lời nguyền không thể xóa bỏ,ngay cả trong giấc mơ cũng không buông tha.
Bây giờ, cuối cùng cô ta cũng có cơ hội, đem ba chữ này mắng lại.
Mặc dù toàn bộ câu chuyện là do cô ta dựng lên, nhưng hôm nay ở trước mặt Trình Trì phải chịu uất ức và nhục nhã là muốn ám chỉ cho cô ta biết một điều là "Cô ấy mới là người bị thương".
Cho nên, kia ba chữ không nên đặt ở trên người cô ta, cô ta không có lỗi.
Giây tiếp theo, đột nhiên Thời Nhụy giật lấy chiếc hộp điện thoại di động trong tay Dụ Vi.
"Mặc kệ các cậu có tin hay không, tớ không bắt cậu ấy giúp tớ bồi thường, tớ không cần bất kì ai giúp tớ bồi thường, điện thoại của cậu, tớ sẽ dựa vào hai bàn tay mình trả lại cho cậu."
Nói xong, cô cầm hộp điện thoại di động chạy đến sân bóng rổ.
Trình Trì vừa mới nhảy lên úp rổ ghi điểm, liền nhìn thấy Thời Nhụy chạy đến chỗ cậu, chạy rất nhanh, khi đến trước mặt cậu thì dừng lại, hơi thơ của cô vô cùng dồn dập.
Cậu nhíu mày nói: "Cậu chạy cái gì? Không đi từ từ được sao?"
Thời Nhụy không trả lời cậu, trực tiếp đem hộp điện thoại đặt vào trong tay cậu, thở phì phò nói: "Tớ không cần cậu giúp tớ bồi thường điện thoại di động, tớ sẽ tự mình nghĩ cách."
Trình Trì nhìn hộp điện thoại di động trong tay, rồi chế nhạo nói: "Cậu có thể nghĩ ra cách gì?"
Thời Nhụy nghe thấy sự mỉa mai trong giọng nói của cậu, ngay lập tức đôi mắt ửng đỏ.
"Tớ không cần cậu thương hại." Cô cố gắng ngẩng mặt lên, thoạt nhìn có vẻ vừa bất đắc dĩ lại quật cường.
Trình Trì nhướng mày, ánh mắt lạnh đi: "Cậu cảm thấy là tớ thương hại cậu?"
Nguyên Lượng và Trình Trì Đã quen cậu từ lâu, vẫn khá là hiểu cậu, biết lúc này mặc dù nhìn cậu có vẻ bình tĩnh, những thật ra trong lòng đã nổi giận, vì thế chạy nhanh đến đó hoà giải.
"Em gái à, thật ra cậu không cần phải làm như vậy, chẳng phải là bạn học thì nên giúp đỡ nhau sao, không có gì đâu, đương nhiên A Trì không phải là thương hại cậu, ngày hôm qua lúc đang chơi game cùng lão tử, thấy lão tử sắp chết, nói đi là đi không thèm quan tâm đến, người lòng lang dạ sói như cậu ấy biết thế nào là thương hại chứ? Cậu ấy đối xử tốt với cậu không phải là cảm thông với cậu, thì có thể là cái gì khác chứ, em gái, chẳng lẽ cậu thật sự không cảm nhận được sao?"
"Câm miệng!" Trình Trì ném bóng rổ trong tay về phía cậu ta, "Đừng có nhiều chuyện."
"Được được được, tôi thật đúng là tốn công vô ích, mặc kệ các người, đi thôi, chúng ta tiếp tục."
Hai người đứng ở giữa sân bóng rổ, những người quanh người chạy tới chạy lui, mang theo từng đợt gió, tiếng vang lớn khi bóng rổ rơi xuống đất làm rung chuyển màng nhĩ, trong nháy mắt nó bay qua đầu họ thành một đường parabol.
"Tiền viện phí của tớ cũng là cậu trả?" Thời Nhụy hỏi.
Trình Trì nhìn cô, nhấp môi không trả lời.
Cậu đã sớm nhìn ra sự quật cường và cứng cỏi từ trong xương cốt của cô, cậu vô cùng ngưỡng mộ, thậm chí còn bị loại tính cách này của cô hấp dẫn.
Nhưng hôm nay cô lại dùng này sự quật cường này để đối phó với cậu, cậu chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một nỗi tức giận không tên tràn ra, rất khó chịu.
Không trả lời tức là mặc định như vậy.
"Tớ sẽ tự mình trả tiền điện thoại, tiền viện phí tớ cũng sẽ trả lại cho cậu, tớ nghèo, nhưng xin cậu hãy cho tớ giữ lại một chút tôn nghiêm." Thời Nhụy nói xong liền xoay người chạy đi.
Trình Trì muốn nói cô không thể vận động mạnh, không cần chạy nhanh như vậy, cậu cũng không phải là ma quỷ, nhưng yết hầu cậu bị siết chặt lại, cuối cùng vẫn trơ mắt nhìn bóng lưng cô biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Tô Trà đã nhắc nhở cậu, lòng tự trọng của cô rất lớn, cậu đừng biến khéo thành vụng.
Bây giờ rõ ràng là cậu đã không xử lý tốt chuyện này.
Tiểu ngu ngốc, tại sao cô lại cho rằng là cậu đang thương hại cô chứ? Tại sao cậu không đi thương hại người khác?
Bực bội!
–
Chất lượng khảo sát của kỳ thi lần này bị tụt xuống rất thấp, kết quả hoàn toàn bị đảo lộn, phần lớn mọi người đều làm bài không tốt lắm, xếp hạng lần này so với xếp hạng thành tích nhập học cũng có rất nhiều thay đổi lớn.
Lúc nhập học thành tích của Thời Nhuỵ là hạng hai trong lớp, hạng chín trong trường, nhưng lúc này lại trực tiếp rơi xuống hạng 23 trong lớp, xếp hạng trong trường cũng nằm ngoài một trăm.
Ngược lại ba người còn lại trong ký túc xá đều có kết quả tốt hơn so với cô, ngay cả Đàm Thiến có thành tích nhập học trước đó chỉ xếp hạng giữa trong lớp lần này cũng được xếp hạng thứ 20.
Hai ngày nay, mỗi cái giáo viên đều gõ chuông cảnh báo.
"Mặc dù đề thi lần này có phần khó nhưng vẫn có những học sinh làm rất tốt, các bạn phải suy nghĩ xem tại sao cùng một dạng đề, nhưng những người khác có thể làm được nhưng mình thì lại không?"
"Còn có một số bạn học, ban đầu thành tích rất tốt, nhưng lần này lại làm tôi rất bất ngờ.
Tự nhìn lại bản thân mình đi.
Kỳ thi đại học là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của mỗi người các em, cao trung là giai đoạn mấu chốt để gia tăng sự khoảng cách, đừng tưởng rằng vào được trường trung học trực thuộc thì sẽ yên tâm! Ở giai đoạn này, trong đầu các em chỉ có thể nghĩ đến học tập, không được nghĩ đến những cái không nên có."
Giáo viên Vật lý nói hết câu cuối cùng, giọng điệu càng tăng thêm, nhìn về phía Thời Nhụy, ánh mắt nghiêm khắc làm cho cô cúi đầu đỏ mặt.
Lần này điểm số của cô chủ yếu bị trừ ở môn vật lý và toán học, những câu hỏi đó cô vốn không thể mắc lỗi thì đều đã bị đánh dấu màu đỏ, nhìn thấy mà giật mình, không thể tin được.
Sau khi có kết quả, cô vẫn luôn áy náy tự trách, cảm cảm thấy thật có lỗi với bố và bà nội.
Bọn họ đã kỳ vọng rất nhiều vào cô, kết quả thành tích lần này của cô lại thấp như vậy.
Sau đó, giáo viên tiếng Anh La Tuyết gọi cô đến văn phòng, La Tuyết vừa mới làm việc được hai năm, tuổi trẻ nên có tinh thần năng động, ngày thường rất hòa đồng với các bạn trong lớp, mọi người rất quý mến cô ấy.
Thời Nhụy vừa đến La Tuyết liền kéo cô đến ngồi bên cạnh, hỏi sức khoẻ của cô hồi phục như thế nào rồi, ở thành phố B đã quen hay chưa.
Tình trạng sức khỏe của Thời Nhụy tất cả các giáo viên đều là biết, mọi người đều cảm thấy đau lòng cho cô bé, vì vậy ngày thường cũng khá quan tâm đến cô.
Ở trên lớp học giáo viên Vật lý trừng mắt nhìn Thời Nhụy là vì vừa chuyển từ trường khác đến, không biết được chuyện này, đương sau khi cô ấy biết được,đã vô cùng hối hận, về sau thái đội đối với Thời Nhụy cũng ôn hoà hơn rất nhiều.
Đúng là không dễ dàng đối với một cô bé, đang ở tuổi hoa đẹp nhất, mà trong nháy mắt sinh mệnh của cô bé thể nhìn đến cuối đời, thì cần gì phải quá khắc nghiệt với cô bé như vậy chứ?
La Tuyết nói về rất nhiều chuyện, thậm chí nói với cô về chồng của côấy.
Ban đầu Thời Nhụy rất ngạc nhiên khi nghe thấy La Tuyết nói với cô điều này, chuyện này rất ngượng ngùng, nhưng sau đó dần dần bị cuốn hút.
La Tuyết cũng tầm tầm tuổi coi, quá hiểu tâm tư của các cô.
La Tuyết nắm tay cô, ánh mắt vừa ấm áp vừa bao dung nhìn cô: "Thời Nhụy, em thích Trình Trì sao?"
Thời Nhụy giật mình, dùng sức lắc đầu.
Vào thời điểm lắc đầu, cô lại nhớ tới ngày đó ở trong mưa, Trình Trì nói "Không thích chính là ghét".
Cô không phải một người cái chậm chạp, chẳng những không chậm chạp, thậm chí còn có thể nói là khá nhạy bén, Trình Trì đối xử khác biệt với cô không phải cô không cảm nhận được.
Chỉ là cô không có biện pháp nhìn thẳng vào cậu, nhìn thẳng vào chính mình.
Sở dĩ La Tuyết hỏi như vậy, bởi vì thật ra chuyện phòng phát thanh hôm đó bị truyền ra.
Cuộc nói chuyện đó tất cả các giáo viên đều nghe được, lúc ấy không tìm cô nói chuyện cũng là vì lo lắng cô bé da mặt mỏng, lòng tự trọng cao.
Bây giờ xếp hạng lại thấp, thành tích của Thời Nhụy đã bị trượt xuống rất nhiều, Tôn Bình mới cảm thấy vấn đề này cần phải được nhìn nhận một cách nghiêm túc và thẳng thắn.
Cho nên cố ý nhờ giáo viên tiếng Anh trẻ tuổi tới tìm Thời Nhụy tâm sự.
"Tiểu Nhụy, không có gì sai khi thích một người ở độ tuổi đẹp nhất.
Đó là một tình cảm đẹp đẽ, cô cũng không thấy sai trái gì.
Ngược lại, tuổi trẻ mà không thích ai hoặc là không được thích thì đúng là thanh xuân tiếc nuối."
"Tiểu Nhụy, cô nói cho em biết một bí mật." La Tuyết chớp chớp mắt nhìn cô cười, "Thật ra, chồng bây giờ của cô chính là mối tình đầu thời cao trung đó."
–
Từ khi trời có mưa lớn, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, sau khi tan học có rất nhiều bạn học ra khỏi phòng học.
Trình Trì cùng Nguyên Lượng và vài người nữa đang dựa vào hành lang, dáng người các thiếu niên cao gầy, bộ dạng anh tuấn, thản nhiên đứng ở đó, tất cả đều là một bức tranh thanh xuân tươi đẹp.
Ngày thường Trình Trì rất ít khi ra khỏi phòng học rồi đứng ở trên hành lang, cho nên khung cảnh như vậy có thể nói là rất hiếm, các nữ sinh đi tới đi lui cửa lớp tám rõ ràng đông hơn những ngày khác gấp mấy lần.
Các nữ sinh đỏ mặt lén lút liếc mắt một cái, cũng không dám nhiều nhìn, sau đó đỏ mặt lấy tay che lại rồi chạy như bay ngang qua người cậu thiếu niên kia, có tiếng cười nhạt truyền đến.
Nguyên Lượng đứng bên cạnh Trình Trì, dựa lưng vào lan can: "Này, nghe nói Tiểu Nhụy Nhụy nhà ông lần này kết quả thi không tốt, vừa rồi còn bị giáo viên gọi đến văn phòng, sợ là cậu ấy không tránh được việc bị giáo huấn một trận."
Ngô Thiệu Châu đi tới: "Tiểu Nhụy Nhụy học tập rất nghiêm túc, chắc là cảm lạnh nên không phát huy được như bình thường.
Nhưng phải nói một điều, các thầy cô đối đều đối xử với cậu ấy khá tốt, chắc là không đến mức giáo huấn cậu ấy đâu."
Nguyên Lượng: "Lòng tự trọng của Tiểu Nhụy Nhụy lớn như vậy, nếu thật sự bị giáo huấn, chắc là lại khóc nhè."
"Tiểu Nhụy Nhụy?" Trình Trì nheo mắt lại, đảo mắt nhìn sang hai người.
Nguyên Lượng cười đến rất đắc ý: "Thế nào? Có phải cảm giác cái tên này đặc biệt đáng yêu không?"
"Cái tên buồn nôn như vậy......"
"Buồn nôn, buồn nôn chỗ nào? Không phải rõ ràng là vô cùng đáng yêu sao? Cả người cậu ấy cũng đáng yêu."
Trình Trì nhướng mày, nói tiếp câu vừa rồi còn chưa nói xong: "Cái tên buồn nôn như vậy mà các ông cũng gọi được sao?"
Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu nhìn nhau, Nguyên Lượng cười trêu chọc: "Nếu không phục cậu cũng gọi như vậy đi, tôi sẽ ngay lập tức thông báo cái tên này chỉ có cậu được gọi, có bản lĩnh cậu trước mặt mọi người lớn tiếng gọi một lần thử xem?"
Nói xong, cậu ta chống cằm gật đầu một cái.
Ở đầu hành lang bên kia, Thời Nhụy đã trở về từ văn phòng của giáo viên.
Nguyên Lượng nghiêng đầu thấp giọng nói: "Gọi đi! Gọi một tiếng thử xem, xem cô gái nhỏ có phản ứng lại không."
Trình Trì nhìn chằm chằm cô gái đang đi đến gần, đúng lúc Thời Nhụy cũng nhìn thấy cậu, ánh mắt hai người giao nhau, Thời Nhụy nhớ lại câu chuyện trước đây của La Tuyết vừa kể cho cô nghe.
Khi còn trẻ, không phải lúc nào họ cũng phải đối mặt với nhiều thứ, họ không biết làm cách nào để đáp lại, từ chối như thế nào, buông bỏ như thế nào, họ cũng không hiểu thế nào là yêu.
Họ giống như cục nam châm sắc bén, hấp dẫn lẫn nhau rồi lại va chạm làm tổn thương nhau, cuối cùng những góc cạnh sẽ chậm rãi bị mài mòn bởi năm tháng, mới hiểu như thế nào là hờ hững.
Thật ra ngày đó sau khi trở về từ sân bóng rổ, tâm trạng của cô đã từ từ hồi phục lại, bình tĩnh hơn, cảm thấy phản ứng của mình đúng là hơi quá khích.
Làm sao cô lại không biết cậu làm như vậy là vì tốt cho cô? Cần gì phải dùng lớp áo giáp cứng rắn như vậy để đối mặt với nhau? Chẳng qua là bị lòng tự trọng quấy phá mà thôi.
Thứ duy nhất mà người nghèo không thiếu chắc là lòng tự trọng phải không?
"Gọi đi,ông sợ à?" Nguyên Lượng kéo kéo ống tay áo Trình Trì.
Bị Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu một trái một phải khích tướng, Trình Trì nhìn về phía cô, cổ họng lại như là bị thứ gì đó buộc chặt, không thể phát ra thanh âm.
"Người anh em, sợ như vậy sao, ông không gọi thì tôi gọi nha?"
Nguyên Lượng giả vờ muốn gọi, chữ "Tiểu" vừa mới phát khỏi miệng, đã bị Trình Trì dùng tay chặn miệng.
Bạn đang đọc bộ truyện Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp, truyện Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp , đọc truyện Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp full , Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp full , Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp chương mới