TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Mùa xuân năm sau, cặp vợ chồng trẻ trở về quê thăm Thời Hoài và Triệu Dung.
Con người đến một độ tuổi nhất định sẽ nhớ tình bạn cũ,mặc dù nhà ở quê không tốt, hơn nữa đôi khi cũng khó tránh khỏi mâu thuẫn với hàng xóm, nhưng sau khi sống trong nhiều năm với nhau, cũng có tình cảm.
Bọn họ ở thành phố B không quen, muốn trở về, Thời Nhụy cũng tôn trọng ý kiến của bọn họ.
Hàng xóm đều biết bọn họ là vì chữa bệnh cho Thời Nhị mới rời đi, mà lần này đi đã hơn một năm, không có tin tức gì, mọi người thậm chí còn suy đoán Thời Nhụy đã không còn, nhưng không nghĩ tới hôm nay cô lại khỏe mạnh trở về, mà bạn trai mấy năm không gặp kia của cô lại cùng trở về.
Mọi người nhao nhao tới cửa, mượn danh nghĩa quan tâm an ủi đến hóng chuyện.
Bà Trương: "Nhụy Nhụy thật sự là càng lớn càng xinh đẹp, hiện tại sức khỏe đã tốt hơn chưa?"
Bởi vì trong nhà quá lâu không có người ở, khắp nơi đều là bụi, Triệu Dung lau tạm mấy cái ghế mời mọi người ngồi, cười nói: "Đúng vậy, Nhụy Nhụy đã làm phẫu thuật, đã khỏi, hơn nữa, năm ngoái còn thi đậu đại học B."
Bà Vương: "Ồ, Nhụy Nhụy thật là giỏi, bỏ học tập lâu như vậy, còn có thể thi đậu đại học B, thật tuyệt vời."
Triệu Dung cũng rất tự hào: "Đúng vậy, Nhụy Nhụy nhà tôi từ nhỏ đã học rất giỏi, chúng tôi cũng không hao tâm tổn sức gì về chuyện học của con bé, hoàn toàn dựa vào chính mình."
Chú Lý: "Nhụy Nhụy trời sinh chính là để học tập, đâu giống con trai nhà tôi, đánh mắng cũng vô dụng, tức muốn chết."
Bà Trương: "Nói lúc ấy nói bệnh Nhụy Nhụy rất nghiêm trọng, bệnh viện huyện hoàn toàn không có biện pháp, không nghĩ tới đi thành phố B liền chữa khỏi, vẫn là y thuật của bác sĩ ở thành phố lớn tốt."
Triệu Dung bưng nước sôi đã đun sôi lên đổ lên, cười nói: "Bệnh của Nhụy Nhụy là cháu rể tôi tự mình phẫu thuật."
Mấy người kinh ngạc nhìn Trình Trì đang quét dọn phòng cùng Thời Nhụy: "Nhụy Nhụy kết hôn rồi?"
Triệu Dung cũng ngồi xuống: "Đúng vậy, kết hôn rồi, cuối năm ngoái."
Bà Vương: "Thật nhìn không ra, cháu rể nhà bà còn trẻ mà có năng lực như vậy."
Trên mặt Triệu Dung không giấu được kiêu ngạo: "Thằng bé này thông minh, bây giờ không chỉ là bác sĩ của bệnh viện trực thuộc đại học B, mà còn là giáo sư của trường đại học B."
"Ồ, giỏi quá đi."
Thời Nhụy nghe thấy bên ngoài nói chuyện, nhịn không được nhếch miệng lên, ngẩng đầu nhìn Trình Trì đang quét mạng nhện ở góc tường.
Ông xã cô thật sự rất ưu tú, cho nên chắc chắn là đời trước cô đã cứu vớt cả hệ Ngân Hà rồi, đúng không?
Lúc trước bà nội là người phản đối kịch liệt nhất, bây giờ cũng tiếp nhận rất nhanh, ngay cả tính tình Thời Hoài cũng thay đổi.
Lúc ở thành phố B, Trình Trì từng nhờ chuyên gia chỉnh hình nhìn qua chân của Hoài, nhưng kết quả là, cơ hội đứng lên là rất nhỏ bé.
Mặc dù kết quả không lạc quan, nhưng ông không còn tự ti và áp lực như trước đây, rất thản nhiên chấp nhận sự thật không thể đứng dậy.
Lúc này cũng có thể ngồi trong sân cười nói chuyện phiếm với hàng xóm.
Có lẽ đối với ông mà nói, loại chuyện để con gái gả cho con riêng của vợ cũ cũng có thể tiếp nhận, không có gì không thể chấp nhận được.
Một bàn tay lắc lư trước mắt cô, Trình Trì trêu chọc nói: "Lại nhìn anh, nhìn vì muốn anh ăn thịt em sao?"
Thời Nhụy khiêu khích mà nâng cằm: "Anh dám?"
Trình Trì nheo lại mắt, uy hiếp tới gần cô, trầm giọng mà nói: "Em nói xem anh có dám hay không?"
Đương nhiên anh dám.
Trong đầu không hiểu sao hiện lên một vài hình ảnh, làm cho Thời Nhụy đỏ mặt, cô nhích tới gần anh, cái đầu nhỏ cọ cọ trước ngực anh, ôm eo anh: "Anh trai, anh tốt nhất."
Cô vợ nhỏ của mình thật biết làm nũng, mỗi lần cô trưng ra bộ dạng này, đến một biện pháp chống lại anh cũng không có, cho dù là ở trên giường, lúc anh hận không thể bóp chết cô, mỗi lần cô xin tha, cũng không thể không kiềm chế, nhẹ nhàng ôn nhu hơn.
Cảm giác cả đời bị cô ăn chắc.
Anh than một tiếng: "Ngoan, quét trần nhà nhiều bụi bặm, em ra ngoài sân đi, để anh quét cho."
"À."
Thời Nhụy nghe lời đi ra ngoài, Trình Trì cũng không nghỉ ngơi chút nào, không ngại bẩn không ngại mệt mỏi, chờ quét dọn trong ngoài sạch sẽ, áo sơ mi trắng trên người cũng bẩn đến mức không thể tả.
Thời Nhụy nấu nước ấm, tự mình giặt khăn cho anh lau mặt.
"Để anh tự lau." Trình Trì nói.
Thời Nhụy lại cố chấp giữ chặt khăn mặt, một hai phải tự mình lau mặt cho anh.
Cô lau mồ hôi trên mặt anh, trong lòng hơi đau lòng.
Ông xã cô, từ nhỏ đã sống trong giàu có, chắc là còn chưa từng trải qua cuộc sống như vậy.
Nhưng mà khi anh về đây, chuyện bẩn thỉu mệt nhọc đều tranh nhau làm hết.
Càng làm cho cô cảm động chính là, anh suy xét đến cảm nhận của cô, không ghi hận bố cùng bà nội lúc trước ngăn cản.
Anh nguyện ý yêu ai yêu cả đường đi, xem bọn họ như là người thân của mình.
Trình Trì nhìn ra sự đau lòng và áy náy của cô, nắm lấy bàn tay cầm khăn mặt của cô, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nếu em thương anh, thì buổi tối bồi thường cho anh thật tốt."
Mặt Thời Nhụy đỏ lên, trừng mắt nhìn anh một cái.
Trình Trì thích nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô, cười sờ sờ đầu cô.
Hàng xóm nhìn bọn họ, cười nói: "Vợ chồng son cảm tình cũng thật tốt."
Đến buổi chiều, Triệu Dung trải giường chiếu, nói chăn đệm để trong nhà quá lâu, đều bị ẩm hết rồi.
Trình Trì không nói hai lời liền kéo Thời Nhụy đi ra ngoài, mua mấy bộ chăn, ga trải giường, chăn đơn gì đó.
Trong nhà có một gian phòng không dùng, bình thường dùng để đặt một ít đồ vật lung tung, bên trong có một cái giường gỗ nhỏ, trước kia không có ai ngủ, đêm đó Triệu Dung đem gian phòng kia sửa sang lại một chút, đem cũng trải lên cái giường kia.
"Nhụy Nhụy, bà nói cho cháu biết, vợ chồng mới cưới về nhà mẹ đẻ là không thể ngủ chung, đây là quy củ."
Thời Nhụy à một tiếng, trộm nhìn về phía Trình Trì vừa mới đi tới cửa.
Trình Trì bất đắc dĩ mà dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt buồn bực mà nhìn cô, thầm nghĩ, đây là cái quy củ gì vậy.
Nhưng dù sao cũng là quy củ, bọn họ cũng phải tuân thủ.
Buổi tối, hai người nằm ở trong phòng mỗi người, đều không buồn ngủ.
Thời Nhụy nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, đây là bầu trời đêm ở quê, lần trước nằm trên tấm giường này nhìn bầu trời đêm, dường như đã là chuyện rất lâu rồi.
Khi đó cô và Trình Trì căn bản là nhìn không thấy tương lai.
Sự thật chứng minh, thật sự là nước chảy đá mòn!
Điện thoại vang lên một tiếng, cô cầm lên xem, là Trình Trì gửi tới.
—— vợ à, anh không ngủ được.
Cộng thêm một nhãn dán uất ức bĩu môi.
Thời Nhụy trở mình, cười —— vậy nghe nhạc một chút, nghe rồi sẽ ngủ thiếp đi.
—— nghe nhạc cũng không ngủ được, anh muốn nghe cái khác.
—— nghe cái gì?
Một lúc lâu sau, bên kia nhắn lại ba chữ —— nghe em thở dốc.
Bên ngoài truyền đến tiếng nước chảy, là Triệu Dung đang lấy nước rửa chân, bà còn chưa ngủ.
Thời Nhụy mặt đỏ tim đập nhìn chằm chằm kia ba chữ —— suy nghĩ lung tung cái gì đó? Ngủ đi!
Triệu Dung đóng cửa, cả sân hoàn toàn yên tĩnh.
Trình Trì một tay gối đầu, một tay cầm điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình dịu dàng cười.
—— vợ, anh muốn ôm em ngủ.
—— không được.
—— anh chỉ ôm em thôi, không làm cái gì khác, lạ chỗ nên anh thật sự mất ngủ.
Thật ra Thời Nhụy có thói quen rúc ở trong lòng anh ngủ, đột nhiên tách ra ngủ, cô cũng rất không quen.
Huống chi Trình Trì ở trong phòng ngủ cũ như vậy, mất ngủ cũng là chuyện bình thường.
Thật là rất làm khó anh, về nhà mẹ đẻ cô, vừa khổ vừa mệt không nói, còn ngủ không ngon nữa.
Cô còn chưa nghĩ ra cách trả lời anh, anh lại nói thêm một câu nữa.
—— quên đi, không làm khó em nữa, ngủ đi.
Ngữ khí này, là tức giận sao?
Thời Nhụy càng nghĩ càng không ngủ được, trong lòng lo lắng có phải anh thật sự tức giận hay không, giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đứng dậy mở cửa, nhẹ nhàng đi đến phòng anh.
Khóa phòng kia của Trình Trì bị hỏng, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Trong phòng một mảnh đen nhánh, yên tĩnh.
Anh ngủ rồi sao?
Đang lúc cô chuẩn bị lén lút đi tới, lại đột nhiên bị một bàn tay kéo vào, vì thế cả người nhào vào trong lòng ngực quen thuộc.
"Rốt cuộc là vẫn không đành lòng để ông xã mình phòng không gối chiếc." Trình Trì ôm cô, dán vào lỗ tai cô nói chuyện, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, ngứa.
"Không có." Thời Nhụy có tật giật mình, biết rõ bố và bà nội đều đã ngủ hạ, nhưng vẫn sợ bị bọn họ phát hiện, theo bản năng giãy giụa, lại bị ôm chặt hơn.
"Đừng đi, ở chỗ này ngủ.
Anh bảo đảm, anh chỉ ôm em, cái gì cũng không làm, thật sự."
Thời Nhụy quả thật tham luyến cái ôm ấm áp của anh, cũng luyến tiếc tách ra, suy xét một chút, thỏa hiệp thấp giọng nói: "Vậy anh nói lời phải giữ lấy lời."
"Ừm, nói chuyện giữ lời."
Kết quả hai người vừa mới nằm xuống, Trình Trì còn chưa kịp ôm lấy cô, lại đột nhiên nghe được rắc một tiếng.
Giường sập!
May mắn chính là, người không sao.
Hai người xấu hổ mà vừa mới bò dậy, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài cũng truyền đến.
"Làm sao vậy?" Triệu Dung khoác áo, không nói hai lời liền đẩy cửa bước vào.
Nhìn cái giường đã bị sập kia, rồi lại nhìn hai người đứng ngây ngốc ở bên cạnh, bà cảm thấy thậm chí bà không cần hỏi cũng biết được rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Bạn đang đọc bộ truyện Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp, truyện Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp , đọc truyện Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp full , Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp full , Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp chương mới