<ol itemscope itemtype="http://schema.org/BreadcrumbList" class="breadcrumb"><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com" title="Đọc truyện online" itemprop="url">
<span itemprop="name">Truyện</span>
<meta itemprop="position" content="1" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/the-loai/dam-my" title="Đam Mỹ" itemname="Đam Mỹ" itemprop="url">
<span itemprop="name">Đam Mỹ</span>
<meta itemprop="position" content="2" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/o-trong-game-phat-song-truc-tiep-tan-tinh-boss" title="Ở Trong Game Phát Sóng Trực Tiếp Tán Tỉnh Boss" itemname="Ở Trong Game Phát Sóng Trực Tiếp Tán Tỉnh Boss" itemprop="url">
<span itemprop="name">Ở Trong Game Phát Sóng Trực Tiếp Tán Tỉnh Boss</span>
<meta itemprop="position" content="3" />
</a>
</li></ol>
Tô Tử Khanh có chút khó hiểu, sau một khi ở chung một thời gian, cậu cảm thấy Mao Mao cũng không phải là loại người to gan, nhưng khi gặp loại chuyện quỷ hút máu cậu ta lại có thể bình tĩnh như thế chứ?
Bỗng Mao Mao nở nụ cười xấu xa nhìn về hai cô gái, ngón tay cái vuốt khóe miệng, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "A a a a!!! Nó hút máu của tôi!!!"
Tô Tử Khanh: "..."
À, thì ra đã lấy đúng kịch bản.
Mao Mao điên cuồng chạy trốn, lắc lắc đứa trẻ trên chân của mình qua lại, vừa chạy vừa hét: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?! Tôi có phải sắp chết hay không!? A a a không cần a, tôi còn chưa có hoàn thành qua cửa trò chơi, tôi không thể chết được aaaaa!"
Tô Tử Khanh tìm một cái ghế ngồi xuống, chán nản nhìn cậu ta, chạy tới chạy lui làm cho cậu muốn hoa cả mắt, "Cậu nghỉ một chút đi, đừng để tiểu quỷ chưa hút khô máu của cậu, mà bản thân cậu dã chết trước vì kiệt sức."
Mao Mao khóc thút thít nói: "Ô ô ô, tôi sợ hãi mà."
Loan Ninh cũng không ngờ tới một lời nói của mình lại có thể gây ra kết quả bùng nổ như vậy, cô nhíu nhíu lông mày, hiếm thấy đau đầu, "Tiểu quỷ đi rồi, cậu đừng la hét nữa."
"Nó đi rồi thì làm sao chứ! Không phải cô đau, cô liền không để ý có phải hay không, rõ ràng là..... Ơ, cô đang nói gì vậy?" Mao Mao mới đầu thoạt nhìn không có phản ứng, một hồi sau khi nghe được rõ ràng ý tứ trong lời nói của Loan Ninh, cúi đầu nhìn xuống, ai ui, tiểu quỷ trên đùi lúc này đã biến mất, một vết thương cũng không để lại.
Mao Mao bật dậy ngay lập tức, "Này! Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Tô Tử Khanh đứng dậy, kéo rèm cửa ra, nhìn bên ngoài mặt trời đang từ từ mọc lên, nói: "Trời sáng rồi."
Quỷ quái đều có một cái điểm chung, đó là sợ ánh sáng.
Tiểu quỷ vừa rồi cắn chân Mao Mao, vào lúc mặt trời mọc, liền trốn đi.
Mao Mao ôm đầu gối, khóc thút thít nói: "Uh... Sau khi vượt qua đêm đầu tiên thành công, tại sao tôi lại tốt như vậy?"
Tô Tử Khanh mặt vô cảm và thậm chí còn muốn cười.
Cậu ta lại nạp thêm nhiều tiền hơn, để mua thêm vài đôi giày, sau đó chạy trốn nhanh hơn quỷ, thì may ra cậu ta có thể an toàn vào mỗi buổi tối.
Tô Tử Khanh duỗi người, đứng dậy nói: "Tôi đi về trước để tắm rửa."
Mao Mao sờ sờ bụng, "Vậy tôi cũng trở về ăn chút gì đó."
Hai chị em Loan Ninh và Loan An nhìn nhau nói: "Tạm biệt."
Nơi bắt đầu sinh ra dường như tất cả đều ở trong phòng bệnh.
Trở lại phòng bệnh, bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn, đồ ăn trong trò chơi tuy rằng không thể no bụng, nhưng lại có thể thỏa mãn vị giác, khẩu vị thì đậm đà không lo bị béo, thật tốt.
Nhưng bây giờ Tô Tử Khanh không có thèm ăn tí nào, trong đầu cậu bây giờ chỉ đang nghĩ đến Tần Nam.
Không biết vì điều gì, cậu luôn có một cảm giác khẳng định không tài nào giải thích được, chỉ cần không có những người chơi khác chung quanh cậu, Tần Nam sẽ xuất hiện.
Ôm ý nghĩ như thế, Tô Tử Khanh ngồi trên sô pha hồi lâu, kết quả một cái bóng cũng không thấy.
Bỏ đi.
Tô Tử Khanh nặn nặn mi tâm bước vào nhà vệ sinh, trận trò chơi này làm cậu hơi hơi chóng mặt, Tần Nam xuất hiện có khi nào cũng là ảo giác của cậu sao?
Giống như nằm mơ, ban ngày nghĩ cái gì ban đêm liền mơ thấy cái đó, cậu nhớ Tần Nam quá nhiều, dẫn tới trong trò chơi đều là Tần Nam.
Đứng ở phía trước bồn rửa mặt, Tô Tử Khanh tạt nước lạnh vào mặt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút.
Nhưng mà, khi cậu ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy nửa thân nam nhân trong gương.
Tô Tử Khanh: "...". truyện đam mỹ
Làn đạn im lặng đã lâu đột nhiên bắt đầu trở nên hưng phấn:
[Ahhhhhhhhhhhhh! Bể đầu lần thứ hai!!]
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!