<ol itemscope itemtype="http://schema.org/BreadcrumbList" class="breadcrumb"><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com" title="Đọc truyện online" itemprop="url">
<span itemprop="name">Truyện</span>
<meta itemprop="position" content="1" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/the-loai/dam-my" title="Đam Mỹ" itemname="Đam Mỹ" itemprop="url">
<span itemprop="name">Đam Mỹ</span>
<meta itemprop="position" content="2" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/o-trong-game-phat-song-truc-tiep-tan-tinh-boss" title="Ở Trong Game Phát Sóng Trực Tiếp Tán Tỉnh Boss" itemname="Ở Trong Game Phát Sóng Trực Tiếp Tán Tỉnh Boss" itemprop="url">
<span itemprop="name">Ở Trong Game Phát Sóng Trực Tiếp Tán Tỉnh Boss</span>
<meta itemprop="position" content="3" />
</a>
</li></ol>
"Linh Vô bị làm sao vậy?" Tô Tử Khanh hỏi: "Hắn cắn cậu sao?"
Mao Mao: "..."
"Làm sao có thể vậy được!" Mao Mao trợn trắng mắt, sau đó dùng tay trái rút ra một cuốn ca bệnh án đưa cho cậu, "Cái này là Linh Vô đưa cho tôi."
Tô Tử Khanh nhận lấy, hỏi lại: "Cái gì?"
"Không biết a, Linh Vô trông có vẻ mơ hồ, đưa thứ này cho tôi liền đi rồi, tôi đã mở ra xem thử, đều là vẽ bùa quỷ, tôi là một thanh niên ba tốt của xã hội, không tin vào ma quỷ, làm sao có thể xem hiểu được!
Tô Tử Khanh tùy ý lật xem sổ bệnh án, đáp lai: "Thôi, lần sau không hiểu thì cứ nói không hiểu, đừng giả bộ hiểu. Ngu ngốc."
Mao Mao nghẹn ngào, những lời muốn nói còn lại đều bị mắc kẹt trong cổ họng một lúc lâu, hai má đỏ bừng mà không biết tại sao.
Tô Tử Khanh liếc cậu ta một cái, dùng đầu ngón tay phủi vết đỏ trên bệnh án, tùy tay khép lại quyển sổ, thở dài nói: "Đem những lời muốn nói kia phun ra đi, kẻo lại nghẹn đến chết rồi lỗi tại tôi."
Còn nữa... ở trong trò chơi kinh dị bị chính bản thân mình nghẹn chết, kể ra có phải có chút mất mặt không?
"Khụ khụ....." Mao Mao nhếch môi trừng mắt nhìn cậu, "Cậu có thể xem hiểu những thứ này sao?"
"Không." Tô Tử Khanh đem sổ bệnh án trả lại cho cậu ta.
Mao Mao lập tức ôm bụng bật cười: "Hahaha! Còn nói tôi, nhìn cậu như tiểu học còn chưa tốt nghiệp!"
"Nhưng ít nhất tôi vẫn biết vệt màu đỏ trên đó là máu." Tô Tử Khanh trừng cậu ta một cái, cùng tổ đội với Mao Mao thật là lãng phí sức lực, "Tùy ý phủi vết máu đi sẽ xuất hiện, còn có ý nghĩa gì?*"
*Câu này mình ko biết edit sao nên edit theo ý mình hiểu.
"A? Cậu làm sao nhìn ra được đó là máu?" Mao Mao lần đầu nhìn thấy còn nghĩ vật là do dùng bút lông mực đỏ viết ra, vừa rồi nghe Tô Tử Khanh nói như vậy mới phát hiện ra chỗ không đúng, mở ra cuốn sổ bệnh án trong tay, lặp lại hành động giống như Tô Tử Khanh khi nãy phủi hai phát trên cuốn sổ, nhưng mà lại giống như cũ đều không có gì xuất hiện, "Không có a...Tôi không thấy gì cả."
Tô Tử Khanh nhìn thấy như vậy, không nhịn được nhướng mày, nhìn cậu ta một cách hứng thú: "Vậy thì cậu...ngửi thử xem?"
Mao Mao ngây người chốc lát, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Tử Khanh, sau đó đem sổ bệnh án để ở dưới mũi ngửi thử.
Thao!
Mao Mao bị mùi máu tươi phả vào mặt, hun đến thiếu điều muốn ngất tại chỗ.
Mao Mao một tay đem cuốn sổ ném ra xa, một tay chống tường ho khan kịch liệt: "A....Khụ khụ! Phi! Đây là cái mùi hương quỷ quái gì vậy?"
Sổ bệnh án vẫn có được xem là một vật phẩm quan trọng, Tô Tử Khanh nhặt lên, nói: "Không biết là cái quỷ gì."
Còn chưa nói dứt câu, ánh mắt của Tô Tử Khanh mang vài phần suy tư,
"Nếu cậu thật sự tò mò, không bằng ngửi thật kỹ, có khi cậu có thể ngửi được mùi hương độc nhất từ thân của nữ quỷ."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!