Khóe môi An Mộc câu lên, gương mặt mới vừa bị đánh mang theo chút co rút đau đớn.
“ Bây giờ là xã hội pháp trị,bên ngoài còn có phóng viên, cô xác định tà muốn không cho tôi ra khỏi cửa cũng không cho tôi ăn cơm?”
Một câu vừa nói ra liền khiến mắt của Phong Tư Nguyệt trừng to, sắc mặt xanh mét.
“ Đủ rồi!”
Phong Anh Hùng khẽ quát một tiếng, ánh mắt đanh đá đảo qua An Mộc, thanh âm nặng nề nói:
“ Hiện tại là thời đại mới rồi, đương nhiên là không dám giam lỏng cô.”
Phong Tư Nguyệt còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Phong Anh Hùng dùng ánh mắt cản lại.
An Mộc câu môi:
“ Tốt, vậy con đi ra ngoài ăn cơm.”
Nói xong cô liền đi khỏi Phong gia.
Vừa mới mở cửa, phóng viên liền ập tới:
“ An tiểu thư, xin hỏi chuyện trên Weibo có phải là thật hay không?”
“ An tiểu thư, xin hỏi Phong đại thiếu gia thật sự muốn từ hôn với cô sao?”
“An tiểu thư, xin hỏi Phong gia mấy năm nay có làm khó dễ cô trong việc tiền bạc không?”
“An tiểu thư, xin hỏi mấy năm nay cô ở Phong gia có ăn uống no đủ hay không?”
An Mộc sờ sờ mặt, sợ hãi cúi đầu:
“ Mọi người….”
Thanh âm của cô không lớn, nhưng chính là khi côc vừa mở miệng thì xung quanh lập tức im bặt, sau đó liền nghe được An Mộc nói, giọng nhỏ như tiếng mèo kêu vậy
“ Mọi người đừng nói bậy, Phong gia đối xử với tôi tốt lắm!”
Một câu nói ra tất cả phóng viên đều ồ lên.
Nhưng sau đó An Mộc lại nói:
“ Là tại tôi lớn lên xấu xí, anh Tử Khiêm không thích tôi, tôi cũng không thể làm khó anh ấy, tôi sẽ cho anh ấy tự do theo đuổi tình yêu đích thực của mình, bác trai cùng bác gái trước giờ chưa từng khó khăn với tôi trong chuyện tiền bạc, mỗi tháng đều cho tôi một ngàn đồng tiền sinh hoạt phí. Tôi khi còn nhỏ thì ăn uống không đầy đủ lắm, nhưng mà bác gái nói là con gái ăn sáu phần là no rồi, không được ăn quá nhiều, nếu không sẽ không tốt…..”