Phong Tử Khiêm đã chờ cô rất lâu, vừa nhìn thấy cô liền đứng phắt dậy, vẻ mặt mất kiên nhẫn, “Người quái dị, sao cô cứ chậm chạp như vậy!”
An Mộc không nói gì, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó đi tới.
Rõ ràng vẫn gương mặt non nớt, thân thể gầy yếu, nhưng đứng trước mặt Phong Tử Khiêm lại cho anh cảm giác áp bức, nhưng lại không dám nói ra.
An Mộc ngồi đối diện Phong Tử Khiêm, vẻ mặt bình thản, “Anh tìm tôi có việc gì?”
Phong Tử Khiêm ngẩn người, rồi mới rút ví ra, đưa cho An Mộc một xấp, “Đây là tiền riêng của tôi, cũng tầm hai trăm vạn, An Mộc, cô không đấu lại được với ba tôi đâu, cho nên, hãy từ bỏ đi. Hai trăm vạn này đủ cho cô đến thành phố nhỏ nào đó sống cả đời.”
An Mộc nhìn xập tiền trên bàn, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Thực ra ở nhà họ Phong, chỉ có Phong Tử Khiêm là đối với cô không tệ lắm.
Tuy thái độ khắc nghiệt, nhưng cái ăn cái mặc chưa bao giờ thiếu cho cô.
Khi Phong Tử Khiêm ở nhà, Phong Tư Nguyệt và Tô Mỹ Huệ bắt nạt cô cũng không dám làm quá.
An Mộc lập tức có chút mềm lòng.
Cứ nghĩ đến ba mẹ đã mất, nghĩ đến xí nghiệp An thị, An Mộc hạ quyết tâm, đẩy xấp tiền đi, nói thẳng vào trọng tâm, “Anh Tử Khiêm, cái giá tôi đưa ra không hề cao, tình hình thực tế nhà các người, anh hẳn phải hiểu rõ hơn tôi, các người đến tột cùng đã nợ tôi bao nhiêu tiền.”
Phong Tử Khiêm không khỏi sửng sốt, người con gái trước mặt mình là cái người trước nay không dám lớn tiếng nói chuyện – An Mộc?
Anh khựng lại một chút, rồi mới nó, “Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?”
An Mộc chỉ chờ câu này, “Tôi muốn có được cổ phần của anh tại công ty An thị.”
Mấy năm nay An thị vẫn luôn bị Phong Anh Hùng nắm chặt trong tay.
Một năm trước ông ta đã chia cổ phần cho Phong Tử Khiêm và Phong Tư Nguyệt.