Vừa vọt vào nhà vệ sinh, cô đã soi gương hoa chân múa tay.
Cái tên này!
Cô cúi đầu, tẩy sạch phấn trắng, lại ngẩng đầu lên, gương mặt lập tức hồng hào trắng nõn trở lại.
Vỗ vỗ mặt mình, cô mới đi ra khỏi nhà vệ sinh, “Chú, đi được rồi em liền cảm thấy đỡ hơn rất nhiều!”
Cô chỉ vào mặt, “Anh xem, có phải không còn vấn đề gì rồi không?”
Phong Kiêu nhíu mày, đi tới xem xét cô từ trên xuống dưới, “Em xác định khỏe lại rồi?”
“Vâng.”
“Chắc chắn không sao rồi?”
“Chắc chắn.” An Mộc thận trọng nói, “Vậy thuốc kia có phải không cần uống nữa đúng không?”
“À…có lẽ vậy, “ Phong Kiêu bỗng nhếch môi, trực tiếp bế thốc cô lên, “Nhưng bây giờ, đến lượt anh ăn.”
Anh sải vài bước ném An Mộc lên giường, một tay cởi quần áo của mình rồi nhào lên giường.
An Mộc…………..
Về sau cô nhận thấy, đáng lẽ nên cắn răng uống thuốc đi cho xong.
Người đàn ông này, mới chỉ xuất ngoại có vài ngày mà cứ như bị cấm dục tận 10 năm, làm cô ngày đó khống xuống nổi giường.
Mãi đến sáng hôm sao, An Mộc bị chuông điện thoại di động đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng đưa tay lên tủ đầu giường tìm điện thoại, không ngờ lại đụng phải bát thuốc.
“Choang!” Cái bát rơi xuống đất, vỡ tan.
Mùi thuốc bốc lên nồng nặc, nhanh chóng lan ra toàn phòng, An Mộc rốt cuộc cũng tỉnh ngủ, cô lập tức ngồi dậy, nhìn đống hỗn độn trên sàn mà cảm thấy khó ngửi.
“Làm sao vậy?” Âm thanh lười biếng truyền đến, An Mộc nghiêng đầu, liền nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của Phong Kiêu, ánh mắt mông lung, ngũ quan cân đối toát lên vẻ đẹp tự nhiên khiến An Mộ trợn mắt há mồm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!