Lý Mạt Mạt liền tự nhủ trong đầu, “Tên này không tầm thường, không phải con người.”
Cô chỉ cảm thấy có luồng gió lạnh thổi qua cổ mình vù vù.
Sau đó, không khí trong phòng có phần gượng gạo.
An Mộc xem giờ, đã 5h chiều, lên tiếng để giảm bớt sự xấu hổ, “Tớ mời các cậu đi ăn cơm tối nhé!”
Lý Mạt Mạt đảo mắt qua người đại ông áp bức kia, ho khan một tiếng, sao cô lại có cảm giác nếu mình không khẩn trương rú lui thì sẽ không toàn thây nhỉ?
“Không cần không cần đâu, bọn tớ vẫn nên về khách sạn thôi, ngày mai còn có trận đấu.”
Dứt lời, Lý Mạt Mạt cảm thấy nhiệu độ trong phòng đã được nâng cao một chút.
Xem ra đối phương cũng hài lòng rồi.
Nhưng Lý Mạt Mạt không dễ dàng gì mới đến được Kyoto này một lần, hôm nay chủ ý đến tìm An Mộc, cô sao có thể để cho người ta bụng rỗng ra về được?
An Mộc kiên trì, “Đi ăn đi, các cậu ở chỗ này, lát nữa tớ đưa các cậu về.”
Lý Mạt Mạt lại nhìn thoáng qua Phong Kiêu, xong rồi, vừa rồi nhiệt độ được tăng lên giờ lại bắt đầu giảm xuống, cô cúi đầu, “Thật sự không cần đâu, bọn tớ tự đi được, hôm nay là đến thăm cậu, thấy cậu khỏe mạnh là được rồi.”
Lý Mạt Mạt vốn luôn phóng khoáng, lúc còn ở đại học cũng vô cùng thoải mái, sao giờ lại bối rối lằng nhằng thế này?
An Mộc nhìn cô, đúng lúc thấy cô nhìn về phía sau mình một cái.
Thông minh mẫn cảm như An Mộc, lập tức hiểu ra.
Phong Kiêu nhìn quá bức người, nhóm người này không dám ngồi ăn cùng với anh!
An Mộc cười xấu hổ, “Gì vậy? Anh ấy không đi ăn cùng đâu!”
“Thật sao?” Lý Mạt Mạt ngẩng phắt đầu lên, hưng phấn không lời nào tả nổi.
An Mộc vừa muốn gật đầu, lại bị luồng khí lanh kia bủa vây quanh người.
An Mộc cười quay đầu kéo tay Phong Kiêu, “Ch..... Phong Kiêu, anh đừng theo bọn em ăn cơm, về nhà đi, chờ em về nấu cơm cho anh, hay...em lại làm bít tết cho anh?”