Phong Kiêu nheo nheo mắt, không để ý đến cô bé, nhìn An Mộc ý bảo lên xe.
An Mộc đối Phong Kiêu phán đoán, trước nay đều là mù quáng tín nhiệm, cho nên nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp lên xe.
Phong Kiêu chuyển qua đi, đi đến ghế điều khiển thượng, khởi động xe, liền ở lúc xe muốn khởi động, cô bé đột nhiên đứng lên lập tức vọt lại đây, trực tiếp mở ra cửa ghế sau, ngồi xuống.
Tiếp theo, cô bé liền thành thành thật thật ngồi ở chỗ kia, chỉ là đôi mắt kỳ quái đánh giá chung quanh:
“Phụ thân, xe ngựa này, thật là kỳ quái. Hơn nữa, tại sao lại không có ngựa?”
Phong Kiêu từ kính chiếu hậu nhìn cô bé, lạnh như băng mở miệng:
“Đi xuống.”
Cô bé nhíu mày, thống khổ nhìn về phía anh:
“Phụ thân, người thật sự không cần con sao?”
Phong Kiêu mỗi lần nghe được hai chữ phụ thân, liền cảm thấy gân xanh ở trán giật lên.
Anh năm nay mới hai mươi chín, làm sao có được một đứa bé bảy tuổi?!
Mắt Phong Kiêu sắc bén lướt qua, cô bé tức khắc sợ tới mức phát run.
Phong Kiêu ra lệnh cho An Mộc:
“Đem con bé ném xuống.”
An Mộc tuy rằng cảm thấy quyết định của Phong Kiêu có chút không nhân đạo, nhưng cô bé này cũng thật là, giỡn quá đà rồi, vì thế An Mộc đẩy cửa xe ra, liền phải xuống xe thời điểm, nơi xa đột nhiên sáng lên đèn flash!
Một lượng lớn phóng viên vây quanh tiến vào, “Ở nơi đó, ở nơi đó!”
An Mộc đóng mạnh cửa xe lại, không dám xuống xe.
Phong Kiêu nhìn thấy tình huống cấp bách này, trực tiếp lái xe, từ một đường khác nhanh chóng quay về nhà.
Trên đường về, An Mộc nghiêng đầu nhìn cô bé kỳ quái phía sau.
Hạ Thính Âm?
Cái cô bé này, rốt cuộc là ai?
Trên dọc đường đi cô bé cũng không nói chuyện, an tĩnh giống như không tồn tại.
An Mộc cùng Phong Kiêu còn ăn mặc cổ trang, cho nên không thể đi đến chỗ khác, đành phải quay về nhà.
Sau khi xuống xe, cô bé liền đẩy cửa xe, liên tục đẩy vài lần, cũng đẩy không ra, đành phải dùng ánh mắt cực kì đáng thương nhìn về phía Phong Kiêu:
“Phụ thân, cửa xe mở không ra.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!