An Mộc ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn bữa sáng trên bàn, lại cảm thấy không có khẩu vị lắm, ngẩng đầu nhìn Phong Kiêu, thấy anh có vẻ bực mình, lập tức cúi đầu, “Ừm…”
“Chuyện trên weibo,” Phong Kiêu đột nhiên mở miệng, nét cười bên môi có chút gượng gạo. An Mộc nhận ra, quả nhiên anh đã biết!
Không biết anh định nói gì?
Đang lúc rối rắm thì anh lại nói, “Lần sau không được giải quyết như vậy nữa!”
Lần sau không được giải quyết như vậy nữa?
Hai mắt cô sáng ngời, có nghĩ là anh đã bỏ qua cho rồi?
Cô lập tức thở phào, nhưng rồi lại tròn mắt.
Chính vì chuyện weibo lần này nên anh mới nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nếu để anh biết mình sắp đi ăn với Dung Trạch, người đàn ông bụng dạ hẹp hòi này không ăn mất mình mới gọi là lạ!
Vốn muốn báo trước với anh, giờ lập tức im bặt.
Thực ra cô rất sợ Phong Kiêu không đồng ý cho mình đi.
Dù sao Dung Trạch cũng đã giúp đỡ mình rất nhiều, thêm chuyện lần này, gặp mặt mời người ta bữa cơm để cảm ơn cũng không quá đáng, quan trọng là, tối nay cô nhất định phải nói rõ ràng với Dung Trạch, rằng mình tuyệt đối chung thủy với người yêu, không hề có ý định sẽ yêu ai khác!
Nghĩ vậy An Mộc cảm thấy cũng hợp tình hợp lý, lập tức thẳng lưng lên ăn điểm tâm.
Nhưng Phong Kiêu không đưa cô đi học ngay, ngược lại còn nhìn đồng hồ, một lúc sau thì chuông cửa vang lên.
Người giúp việc mở cửa liền nhìn thấy một cô gái tầm 24-25 tuổi, mặc áo khoác màu đỏ, dáng người xinh xắn, mái tóc dài rối tung sau lưng, cả người toát ra khí chất phong tình vạn chủng.
Cô gái đi vào đi thẳng đến trước mặt Phong Kiêu, mở miệng nói, “Phong tổng.”
Sau đó cô gái nhìn An Mộc liếc mắt một cái.
An Mộc thấy đối phương nhìn mình, có vẻ như cô gái ngạc nhiên về sự xuất hiện của mình, nhưng rất nhanh sau đó cô gái thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng Phong Kiêu, dường như chờ anh ra chỉ thị.
An Mộc thầm gật gù.
Thủ hạ của Phong Kiêu, quả nhiên không giống người bình thường.