Phong Kiêu rũ mắt, cô nhóc này luôn luôn thích lãng mạn, nếu khi đó anh cầu hôn còn cô lại mặc quần áo thể thao, sau này nhớ lại chắc chắn sẽ có chút tiếc nuối.
Nếu đã làm thì cứ làm cho thật hoàn mỹ đi.
Phong Kiêu giải thích,”Bên trong trung tâm đó có rất nhiều nhân vật có tiếng tăm, em muốn bọn họ nhìn thấy bộ dáng lôi thôi lếch thếch của em sao?”
“Tất nhiên không được!” An Mộc nhảy dựng lên.
Vì quá khứ trong bộ dáng xấu xí, khi mà An Mộc còn vô danh, không có khả năng tiếp xúc với những nơi tốt đẹp, cho nên hiện tại cô rất thích trang điểm cho mình thật xinh đẹp.
Cô xông vào phòng, không cần hóa trang, nhưng vẫn là đeo hoa tai trân châu, màu trắng của trân châu càng tôn lên làn da trắng hồng của cô.
Sau đó lại chọn một chiếc váy len dài màu hồng, đi tất da chân bó sát, rồi khoác thêm áo măng tô màu trắng.
Nhìn tổng thể của mình, An Mộc búi tóc lên đỉnh đầu, vài lọn rơi xuống từ búi tóc lỏng trông quyến rũ vô cùng.
Xoay tới xoay lui trong gương, vừa lòng rồi mới đi ra.
Vừa đi ra ngooài cô liền ngẩn người.
Bởi vì người đàn ông trước mặt cũng đã thay quần áo.
Phong Kiêu rất thích mặc âu phục màu đen, thỉnh thoảng ngẫu hứng mới mặc âu phục màu bạc.
Tuy hôm nay anh vẫn diện âu phục màu đen, nhưng có thể thấy rõ ràng, bộ âu phục này được may rất tinh xảo sang trọng, anh còn thắt một chiếc cà vạt màu đỏ đun!
Ngũ quan cân đối, kết hợp với bộ âu phục này, khiến thân hình cao gầy của anh càng thêm hoàn mỹ.
Anh đứng độc lập ở nơi đó, mang lại cho người ta cảm giác thần tiên thoát tục.
Nhưng nụ cười quỷ dị ma mị cuồng vọng kia lại thường trực treo trên gương mặt không nhuốm bụi trần của anh, như một sợi dây giữ lại chút khí tức của trần gian trong anh.
An Mộc cười híp mắt ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng tràn đầy thỏa mãn, người đàn ông này, là của cô!
Cô bước tới ôm lấy cánh tay anh, hai người cùng đi ra ngoài.