Diêu Cảng cười lạnh, sắp ăn mắng đến nơi còn rảnh rỗi đi khiêu khích mình?
Nhưng sau đó, anh phải trợn mắt lên.
Bởi anh nghe thấy Thạch Tiểu Phong hô to, “Diêu Cảng, cậu đang làm cái gì vậy? Đang nghĩ đi đâu vậy?”
Diêu Cảng sửng sốt, quay đầu nhìn Thạch Tiểu Phong, không tin nổi chỉ vào mình, “Tôi?”
Thạch Tiểu Phong cau mặt, “Tôi nói cậu đó! Đang ở trên mây sao?”
Trên mây?
Diêu Cảng không hiểu, “Tôi thấy Đường Hạ có chút không tự nhiên, cho nên….”
“Đường Hạ không tự nhiên chỗ nào?” Thạch Tiểu Phong rống to.
Diêu Cảng bị quát mặt đỏ bừng, không nhịn được cãi lại, “Cô ấy quá căng thẳng, mí mắt cứ run run mãi!”
Có lẽ vì hôm qua quá căng thẳng, bả vai bắp thịt cô không thể thả lỏng nên bị Thạch Tiểu Phong hô cắn bao nhiêu lần, hôm nay cũng vậy mà sao Thạch Tiểu Phong lại không nhìn ra?
Không ngờ vừa thốt ra câu này mọi người xung quanh đều im lặng.
Thạch Tiểu Phong tức đến nói không nên lời, chỉ vào An Mộc, “Đường Hạ, cô giải thích cho anh ta nghe!”
An Mộc nãy giờ đứng ngoài cuộc giờ lại cười híp mắt nhìn Diêu Cảng, “Diêu tiền bối, hôm qua tôi không nhập vai được là do quá căng thẳng, nhưng hôm nay người căng thẳng là Ôn Noãn.”
“Ôn Noãn đi du lịch với người yêu, trước đám đông chúng ta phải có những cử chỉ thân mật, đương nhiên là cảm thấy hồi hộp rồi. Ôn Noãn còn là một cô gái rất hiền dịu nhu mì, nhưng mà…”
An Mộc nhìn Thạch Tiểu Phong, “Diêu tiền bối không biết cũng không có gì là lạ, những cô người yêu của Diêu tiền bối đều rất hoạt bát bạo dạn.”
Một câu này làm cho đám nhân viên cười nghiêng ngả.
Không khí căng như dây đàn lập tức tan biến.
Chỉ có Diêu Cảng bị trêu ghẹo thì không cười nổi.
Tốc độ thay người yêu của anh rất nhanh, đều là những cô gái nóng bỏng cá tính.
An Mộc nói vừa khiến anh đỡ xấu hổ, vừa khiến hình tượng tốt bụng của anh trong mắt mọi người sụp đổ!