An Mộc nhận ra là Diệp Đồng Đồng, lập tức nói với Phong Kiêu, “Em nghe điện một lát.”
Sau đó chuyển sang cuộc gọi của Diệp Đồng Đồng.
Diệp Đồng Đồng đang vô cùng sốt ruột, “An Mộc, cậu muốn công khai tất cả?”
An Mộc ừ một tiếng.
Diệp Đồng Đồng lập tức hoan hô một tiếng, “Ôi chao, công chúa khốn đốn muốn khởi nghĩa rồi.”
An Mộc bật cười.
Diệp Đồng Đồng cười giòn tan như đứa trẻ, “Tớ nghe được tin này quả thứ kích động muốn điên luôn, mai tớ sẽ tới buổi họp báo để chứng kiến cảnh cậu ‘vả’ vào mặt bà ta!”
An Mộc….
Diệp Đồng Đồng nói tiếp, “Được rồi, không quấy rầy cậu nữa, hôm nay cậu phải ngủ thật ngon, ngày mai còn phải ra chiến trường!”
An Mộc gật đầu, “Ừ, được.”
Nói xong, lại nhớ ra gần đây ít khi quan tâm đến Diệp Đồng Đồng, “Đồng Đồng, dạo này cậu vẫn ổn chứ?”
Diệp Đồng Đồng đột nhiên im lặng, sao đó lại cao giọng ra vẻ cực kỳ vui vẻ, “Rất rất tốt, mọi thứ đều không thể hoàn hảo hơn hahahahaha!”
Nghe câu này An Mộc lập tức cảm giác là có biến.
“Đồng Đồng, cậu không sao chứ?”
Diệp Đồng Đồng cười hihi haha, “Đương nhiên là không sao rồi, tớ sống rất tốt, cậu không cần phải lo lắng, chuẩn bị thật tốt cho ngày mai đi, tớ cúp trước đây, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa!”
Cô nói thật nhanh rồi cúp máy luôn.
An Mộc:…
Dù rất muốn quan tâm đến Diệp Đồng Đồng, nhưng gần đây có quá nhiều chuyện khiến cô phiền lòng, An Mộc thở dài, tiếp tục nấu cháo điện thoại với Phong Kiêu.
Từ khi An Mộc trở về từ đoàn làm phim, đây là lần đầu tiên hai người không ở cạnh nhau.
An Mộc mở miệng, “Vừa rồi Đồng Đồng gọi cho em, em cũng không biết có chuyện gì, có lẽ trong khoảng thời gian này tình hình cô ấy ở Hoa Nghị không tốt lắm.”