Sau đó An Mộc quay đầu lại, thấy Đặng Thần tỏ vẻ vô tội, “Vậy đấy, nấu cơm rất nguy hiểm, nhất định phải mặc đồ bảo hộ!”
An Mộc:…
Cô nhìn quanh tình cảnh hỗn độn lúc này, bắt đầu thu dọn, nhặt đống cánh gà dưới đất lên, hỏi Đặng Hi Thần, “Bác gái, bác có muốn làm nữa không?”
Đặng Thần vừa mới “thất thố”, nhìn An Mộc nghĩ thầm, mẹ chồng số một này nhất định phải làm ra một tác phẩm thật xuất sắc mới được, vì thế hiên ngang nói, “Làm nữa chứ!”
An Mộc lại rửa cánh gà sau đó nhìn Đặng Hi Thần, “Bác gái, để cháu giúp bác bật bếp.”
“Được được được!” Đặng Hi Thần gật đầu lia lịa.
An Mộc bật bếp, đổ dầu vào chảo, sau đó cầm đĩa cánh gà lên, “Bác gái, để cháu giúp bác đổ vào.”
“Được, được, được!”
An Mộc cho cánh gà vào chảo, mỡ bắn lên tí tách.
An Mộc lui về phía sau một chút, cầm muôi lật vài lần, sau đó đổ tương hải sâm vào, rồi quay lại, “Bác gái, trông chảo tầm 5 phút nữa là được rồi ạ.”
Đặng Hi Thần cầm lấy muôi, sau đó An Mộc đi cắm cơm.
Dù chưa từng nấu ăn nhưng An Mộc vẫn có thể làm được gần đúng với yêu cầu trong sách nấu ăn.
Từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Phong, An Mộc không ít lần làm việc vặt trong phòng bếp.
Rửa gạo, bỏ vào nồi rồi đổ nước vào, cắm cơm xong An Mộc đi tìm trong tủ lạnh mấy loại rau, liền thấy Đặng Hi Thần đang đảo qua đảo lại cái chảo, rồi bỏ cái gì đó vào.
“Bác gái, bác vừa cho gì vào vậy?”
Đặng Hi Thần nhìn sách, “Mẹ cho đường vào.”
An Mộc nhìn lọ gia vị Đặng Thần vừa mới dùng, lập tức há hốc mồm, “Bác gái, bác cho nhiều hay ít?”
Đặng Thần cười cười, “Cánh gà hải sâm mà, chính là phải ngọt một chút! Mẹ vừa cho hai muỗng!”