Trái với bàn cơm của các cô, bàn bên kia lại nồng nặc mùi thuốc súng.
Duật Cảnh Viên lạnh lùng không nói câu nào, giữa hai người bên cạnh, anh chỉ phụ trách việc nghe là được.
Phong Kiêu lười biếng dựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn, trong đôi con ngươi lóe lên tia cao ngạo khí phách, khóe môi mỏng nhếch lên cười, làm người ta không rét và run!
Nhưng Long Hướng Thiên đối diện không mảy may bị ảnh hưởng, đôi mắt tối đen thâm trầm, không ai có thể đooán biết ý nghĩ của anh.
Phong Kiêu nhàn nhạt mở miệng, giọng nói tuy bình thản nhưng lại ẩn ẩn khí tức dọa người, “Giá gốc cộng thêm 40%.”
Long Hướng Thiên nghe vậy, đôi mắt đen long lên, hơi thở đầy sát khí, “Phong tổng đang cố ý tăng giá sao?”
Nếu là người ngoài hai chân sớm đã nhũn ra, nhưng Phong Kiêu vẫn thái độ cợt nhả đó, nụ cười trên môi không chút cải biến, “Long lão đại, hàng là tôi giữ lại cho anh, cũng cần một chút thù lao bảo vệ, anh nghĩ nhiều đồ như vậy có thể dễ dàng giấu trong nước mà không bị người ta phát hiện sao? Giá này tuyệt đối không đắt.”
Long Hướng Thiên trầm mặc thật lâu, “Giá gốc, tôi có thể đảm bảo chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.”
Phong Kiêu cười xòa một cái, “Anh đảm bảo? Anh mới ra nhập chính quyền, quân đội sớm muộn cũng có người khác nhúng tay vào, sự đảm bảo của anh tôi có thể tin tưởng sao?”
Long Hướng Thiên quắc mắt đảo qua, giọng nói càng lúc càng lạnh, “Anh không tin tôi?”
Dứt lời, ngón tay dường như dùng sức, “khực” một tiếng chiếc đũa liền đứt đoạn!
Không khí xung quanh như sắp đóng băng!
Đám quân nhân canh cửa lập tức giương súng lên, động tác đồng đều, hung hăng và tự mãn!
An Mộc lập tức đứng dậy, quay đầu lại, lo lắng nhìn Phong Kiêu.
Đây là căn cứ quân sự, hai người lại đơn độc tới đây, nếu, nếu như tranh chấp xảy r, Phong Kiêu sẽ không có sự trợ giúp nào cả.
An Mộc nghĩ vậy cũng không dám thở mạnh, chăm chú nhìn bên đó.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!