Cô ngồi dậy, tuy chân vẫn còn hơi run run, nhưng vẫn kiên trì đi ra cửa, rồi mới gọi cho Phong Kiêu, nhưng anh vẫn tắt máy.
An Mộc thất vọng thõng tay xuống, thở dài.
Sau đó liền nhìn thấy A Băng đang lén lút đứng nhìn cô.
Căn phòng này của An Mộc là phòng kép, A Băng ngủ ngoài phòng khách.
An Mộc vô cùng kinh ngạc, “Cô vẫn ở đây?”
Giờ là 2h sáng, An Mộc tan làm cũng đã là 6h tối, 8h cô đã đi ngủ, nhìn A Băng hình như cô ấy vẫn chưa ngủ?
A Băng gãi đầu, sau đó áy náy nhìn cô, “Tôi sợ cô nửa đêm khát nước, vết thương cô sao rồi?”
“Không đau, yên tâm đi, vết thương nhỏ như vậy không cần bận tâm.”
A Băng càng thêm xấu hổ, “Đường Hạ, xin lỗi.”
An Mộc lắc đầu, vỗ vai đối phương, “Không sao đâu.”
A Băng nghiến răng nghiến lợi, “Hạ Thiên kia rõ ràng là cố ý! Nhưng chúng ta làm gì bây giờ, chẳng nhẽ cứ để yên như vậy sao?”
An Mộc nở nụ cười, “Đương nhiên là không.”
Cô đảo bắt nhìn A Băng, “Có muốn thu lại chút lợi tức không?”
A Băng lập tức sáng hai mắt lên, “Có chứ!”
An Mộc vẫy tay với A Băng, A Băng lại gần nghe An Mộc nói, gật đầu lia lịa.
Hai giờ sáng, A Băng lén lút chạy ra ngoài.
Vì quay phim ở Hoành ĐIếm, có rất nhiều cây cối xung quanh, A Băng chạy quanh bên ngooài hết nửa tiếng, cầm túi, giả bộ lấy cái gì đó, rồi quay về khách sạn.
Hiện giờ mà mùa hè, Hạ Thiên không thích oi bức nên đóng cửa bật điều hòa ngủ.
Nửa đêm đang ngủ, đột nhiên cửa sốt bị bật ra rồi có thứ gi đó rơi xuống giường.