An Mộc nói, “Anh cũng biết đấy, các anh…như vậy, kỳ thực ở Hoa Hạ này rất nhiều người không thể tiếp nhân, anh phải cẩn thận, đừng lưu lại bất cứ tấm ảnh nào, nếu bị tuồn lên mạnh, người bị tổn thương chính là anh.”
Triệu Việt Thâm gật đầu.
Vốn An Mộc không thân thiết với Triệu Việt Thâm như với Diệp Đồng Đồng, Diệp Đồng ĐỒng tâm tư đơn thuần, nói gì cũng có thể nghe.
Với Triệu Việt Thâm, phải kiên nhẫn hơn một chút.
Nhìn đối phương chăm chú nghe mình nói, An Mộc cũng cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó nhìn phòng bệnh một chút, nhớ tới hình ảnh cô đơn của Triệu Việt Thâm lúc mình mới bước vào, liền nhẹ nhàng nói, “Anh ăn táo không? Tôi gọt cho anh nhé.”
Nói xong, cô liền ra bàn gọt hoa quả…
Đinh…
Chuông điện thoại của Triệu Việt Thâm vang lên.
Anh nhìn thoáng qua, gương mặt đột nhiên đỏ ửng.
An Mộc tò mò hỏi, “Nhìn cái gì mà xấu hổ vậy?”
Đàn ông nói lời yêu căn bản không giống với phụ nữ.
Phụ nữ nhắn tin sẽ giấu đi không cho ai nhìn, đàn ông lại rộng rãi hơi, Triệu Việt Thâm vô tư đưa cho An Mộc nhìn, An Mộc nhận lấy điện thoại, đập vào mắt là dòng chữ: “Bảo bối, anh muốn em.”
An Mộc:…Thực là quá…..mạnh dạn!!
An Mộc ho khan một tiếng, “Được rồi, tôi sẽ đi, để hai người riêng tư!”
Triệu Việt Thâm đỏ bừng mặt, “Đừng đừng, tôi bị thương, bác sĩ nói….không nên vận động kịch liệt.”
An Mộc cười khúc khích, nhớ đến cảnh Triệu Việt Thâm và Lý Duệ cùng nhau ban nãy, cô định đưa điện thoại lại cho Triệu Việt Thâm, nhưng không ngờ…
Đinh!
Tin nhắn mới tin nhắn mới.
An Mộc tiện nhìn qua một cái.
Mẹ ơi!
Làm ơn đừng có lộ liễu như vậy được không?
Bởi nội dung tin nhắn là, “Bảo bối, anh rất muốn em, muốn hôn lên từng tấc da thịt em, sau đó hung hăng yêu em, anh muốn đến sắp điên lên rồi.