Giọng nói tùy tiện của Phong Tư Nguyệt từ bên ngoài vang lên:”An Mộc, cô có khỏe không? Mau ra mở cửa!”
An Mộc hai hay dùng sức đẩy Phong Kiêu:” Buông tôi ra, Phong Kiêu! Anh buông tôi ra, nếu không sẽ bị phát hiện!”
“Phát hiện thì sao?”, Phong Kiêu thở gấp, ngữ khí của anh không kiềm chế được mang theo cuồng vọng độc chiếm:”Em có tin, tôi chỉ cần lộ ra một chút hứng thú đối với em, giây tiếp theo, bọn họ liền đóng gói em mang tới giường của tôi.”
Lời này thì cô tin.
Chỉ là cô không cam lòng.
ở Phong Gia nếm mật nằm gai lâu như vậy, cô kiểu gì cũng phải giành lại được hoàn toàn An gia.
Hơn nữa, cô không muốn dựa vào quan hệ với người đàn ông này để dễ dàng leo cao, cô muốn dựa vào chính nỗ lực của bản thân, cô muốn nói với anh ta…..
Đột nhiên trong tâm lại nảy ra một ý, cô tức khắc giãy giụa ác hơn, giọng nói đầy van xin:”Cầu xin anh, đừng để cho bọn họ phát hiện ra.”