TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cùng ngày xuất viện trời nắng, cuối tháng tám thời tiết vẫn rất nóng, nhiệt độ bên ngoài rất cao.
Cố Uyên Đình lo Nhiên Nhiên phơi nắng, dặn tài xế lái xe đến thẳng dưới tầng bệnh nhân nội trú chờ.
Vết thương của Tô Ý Nhiên đã khép lại, thế nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, lại còn tiêm thuốc giảm đau nên cậu xuống giường đi lại sẽ cảm thấy đau, một tháng sau họ phải đến bệnh viện khám lại.
Cố Uyên Đình không nỡ ép Nhiên Nhiên đi, hắn ôm cậu đi ra phòng bệnh, xuống tầng.
Dọc đường đi qua hành lang, trong sảnh có không ít y tá và bệnh nhân. Tô Ý Nhiên cảm nhận được ánh mắt của người khác mà xấu hổ, vùi mặt vào trong ngực anh Đình.
Cố Uyên Đình cúi đầu nhìn Nhiên Nhiên xấu hổ, không nhịn được muốn hôn cậu, mà nhịn được.
Ba Tô mẹ Tô, hai bà bảo mẫu cùng đi theo. Mẹ Tô ôm cháu trong tã lót, ba Tô cùng bà bảo mẫu hỗ trợ cầm đồ. Từ lâu họ đã chẳng lạ với việc Cố Uyên Đình bảo vệ Tô Ý Nhiên, rất bình tĩnh theo sát đi ra cùng.
Tài xế đã đợi ở cửa tầng nội trú, thấy giám đốc Cố và cậu Tô đi ra, vội vàng mở một cái dù che nắng màu đen cho họ. Cố Uyên Đình che chở Nhiên Nhiên, cẩn thận thả cậu vào xe.
Tổng cộng ba chiếc xe đến đón, Cố Uyên Đình và Tô Ý Nhiên ngồi một xe, những người khác ngồi hai xe còn lại.
Ngồi vào trong xe, Cố Uyên Đình mới không nhịn được hôn Nhiên Nhiên một cái: "Chúng ta về nhà."
Tô Ý Nhiên liếc nhìn tài xế, phát hiện có vách ngăn mới yên tâm. Cậu cười với anh Đình: "Vâng, về nhà nha."
Tuy rằng phòng bệnh trong bệnh viện được bố trí như nhà trọ cao cấp, ở rất thoải mái, nhưng vẫn không thoải mái như trong nhà của mình.
Xe chậm rãi chạy khỏi bệnh viện, sắp tới nhà.
Lần này xuất viện họ chỉ thu dọn một ít đồ cần mang về, còn rất nhiều thứ để lại ở phòng bệnh. Cố Uyên Đình đã bảo người thu dọn, ngày mai đem hết về nhà.
Ba Tô mẹ Tô vẫn ở trong phòng cho khách, em bé ở trong phòng trẻ con, hai bảo mẫu thay phiên trực đêm.
Em bé còn quá nhỏ, Tô Ý Nhiên muốn để con ngủ trong phòng ngủ với cậu và anh Đình. Mẹ Tô cũng có ý này, không yên lòng để cháu ở phòng trẻ con, còn bảo để cho cháu ngủ ở phòng cho khách với mình và ba Tô. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng Cố Uyên Đình thuyết phục họ: "Hai bảo mẫu là người chuyên nghiệp, để hai bà thay phiên trực đêm có thể giữ sức khỏe, có thể chăm sóc em bé tốt hơn, sẽ không xảy ra sơ suất."
Nằm viện mười ngày, các bà bảo mẫu rất đáng tin và kiên trì, Tô Ý Nhiên và mẹ Tô ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng đồng ý.
Ngày về nhà, Tô Ý Nhiên được tắm sạch sẽ. Trước đó trong bệnh viện tuy rằng mỗi ngày đều lau người cũng rất sạch sẽ, thế nhưng phải cố kỵ vết thương, không thể tắm, cậu cứ có cảm giác mình bẩn.
Cố Uyên Đình không cho Tô Ý Nhiên tự tắm, hắn vào phòng tắm xả nước, điều chỉnh nhiệt độ, giống như lúc trước, quay về cởi sạch Nhiên Nhiên, ôm cậu vào trong phòng tắm ấm áp rửa ráy cho cậu.
Tô Ý Nhiên cảm thấy da mặt của mình dày hơn, mặt không đỏ tim không đập nhanh, bình tĩnh hơn nhiều.
Trong quá trình tắm rửa, Cố Uyên Đình không thể tránh khỏi nhìn thấy vết thương ở bụng Nhiên Nhiên. Chỗ đó đã khép lại, kết vảy màu trắng, trông khá bằng phẳng bóng loáng, trên thân thể trắng nõn của Nhiên Nhiên cơ hồ không nhìn thấy.
Cố Uyên Đình cẩn thận tránh miệng vết thương ở bụng, bảo vệ vết thương không bị dính nước, tắm xong cho Nhiên Nhiên, lại dùng khăn lông khô bọc lấy cậu, nhẹ nhàng lau khô nước trên người cậu, thay áo ngủ.
Tô Ý Nhiên được anh Đình ôm về giường, theo bản năng nhìn giường. Trong phòng bệnh giường trẻ con cách giường của cậu không xa, luôn trong phạm vi tầm mắt của cậu.
Thế nhưng hiện tại bên giường của cậu trống trơn, Tô Ý Nhiên không khỏi mất mát, buổi tối đầu tiên mới chia phòng ngủ với con, cậu đã nhớ con rồi.
Cố Uyên Đình nhận ra tầm mắt của cậu, đoán cậu nhớ con, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu xuất hiện cảm xúc thất vọng, hắn nói: "Anh ôm con vào nhé?"
Mắt Tô Ý Nhiên sáng lên, cậu vội gật đầu: "Vâng."
Phòng trẻ con ở tầng hai, rất gần phòng cho khách của ba mẹ. Cố Uyên Đình xuống tầng ôm em bé đang ngủ vào, mới ôm vào phòng đã thấy Nhiên Nhiên nhìn chằm chằm cửa, hiển nhiên là đang chờ đợi con.
Hắn nghĩ trong bệnh viện con vẫn luôn ở chung với họ, mà hiện tại vừa mới tách ra một hồi, Nhiên Nhiên đã không nỡ như thế rồi.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình ôm con vào, vội vã giang hai tay với hắn, hiển nhiên là muốn ôm con một cái.
Cố Uyên Đình cúi đầu nhìn nhóc con trong ngực của mình, da vẫn chưa hết đỏ, chỉ là không còn nhăm nhúm nữa, hắn nghĩ thầm, vẫn xấu.
Hắn không chần chừ đưa con cho Tô Ý Nhiên, thấy cậu ôm con nhìn không chớp mắt, còn kề trán thân mật với con, lòng lúc thì chua loét, lúc thì mềm mại.
Hắn vừa ghen tị với hình ảnh này, vừa thích hình ảnh này, có chút không nỡ.
Cố Uyên Đình yên lặng nhìn một lúc, tự điều chỉnh nội tâm của mình. Đó là con của hắn và Nhiên Nhiên, bé thiên sứ của hắn hiện tại đang ôm bé thiên sứ nhỏ hơn của họ.
Cố Uyên Đình nghĩ đi nghĩ lại, tim mềm nhũn. Hắn ngồi xuống bên giường cạnh Nhiên Nhiên, ôm hai thiên sứ một lớn một nhỏ vào lòng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cùng Nhiên Nhiên, con, một nhà ba người sống cuộc sống bình thản ấm áp, hắn mong đợi đã lâu rồi, không phải sao?
Tô Ý Nhiên ngẩng đầu nhìn anh Đình, mỉm cười với hắn, lại cúi đầu nhìn em bé đang ngủ, nhẹ giọng nói: "Con ngủ ngon thật đấy."
Cố Uyên Đình gật đầu, ngắm em bé trong ngực cậu: "Mấy ngày nay hình như lớn thêm chút."
Hai người dựa vào nhau, vừa ngắm con vừa nhẹ giọng nói chuyện. Được một lát, Cố Uyên Đình sợ Tô Ý Nhiên ôm con mệt, nhận lấy con: "Vết thương của em chưa lành hẳn, để anh ôm."
Bạn đang đọc bộ truyện Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình, truyện Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình , đọc truyện Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình full , Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình full , Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình chương mới