Kể từ khi cô tan làm về nhà mà không gọi cho anh là đã khác thường rồi.
Ban đầu anh cũng không để ý nhiều vì anh cho rằng có lẽ ở công ty đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho tâm trạng của cô không được vui nhưng xem ra không phải như vậy rồi.
***
Suốt cả đêm, Tô Ánh Nguyệt cứ trằn trọc mãi không yên giấc.
Trời vừa sáng cô đã thức dậy.
Nhưng không ngờ Trần Minh Tân còn dậy sớm hơn cô.
Cô rửa mặt rồi đi xuống nhà dưới thì nghe thấy trong bếp có xào nấu đồ ăn.
Tô Ánh Nguyệt nhìn lướt qua bếp một chút rồi bỏ dép ra, đi chân trần tới cửa ra vào, mang giày vào rồi đi ra ngoài.
Trần Minh Tân bỏ thịt xông khói vừa mới rán xong vào đĩa thì nghe thấy tiếng ô tô khởi động bên ngoài.
Bàn tay đang cầm đĩa khựng, ánh mắt anh thì lạnh lẽo.
Chạy sao?
Trốn tránh anh thì có ích gì chứ? Cuối cùng cũng phải về thôi.
***
Tô Ánh Nguyệt đi làm lại SIM rồi mua một chiếc điện thoại di động mới, sau đó tới công ty.
Đến công ty chưa được bao lâu thì Lục Thời Sơ đã đến tìm cô.
"Chào."
Lục Thời Sơ quần áo phẳng phiu, chỉnh tề đứng trước cửa khiến Tô Ánh Nguyệt sửng sốt một lúc mới nhận ra.
"Sao anh lại tới đây?"
Cô vừa nói vừa vội vàng đứng dậy mời Lục Thời Sơ vào, hai người cùng ngồi xuống.
Lục Thời Sơ vừa ngồi xuống liền đặt chiếc túi lên bàn trước mặt Tô Ánh Nguyệt nói: "Sẵn tiện mang thức ăn sáng đến cho em, tới sớm vậy chắc vẫn chưa ăn sáng đâu nhỉ?"
Ở cùng một nhà với Trần Minh Tân đối với cô mà nói là một sự dày vò.
Đã nhiều lần cô không thể nhìn được, chỉ muốn hỏi Trần Minh Tân, Trần Lê là ai, anh và Trần Lê là quan hệ như thế nào?
Thế nhưng, cô không dám hỏi.
Bởi vì cô biết, một khi đề cập đến vấn đề này, sự bình tĩnh mà hai người duy trì bấy lâu sẽ bị phá vỡ.
Và chuyện cũ năm xưa sẽ bị đào tận gốc, cô thật sự không biết điều gì sẽ chờ đón cô.
Chính vì vậy nên điều duy nhất cô có thể làm chính là trốn tránh.
"Em..." Lục Thời Sơ thấy sắc mặt của cô như vậy thì định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.
Tô Ánh Nguyệt vẫn vui vẻ nói: "Em còn có việc phải làm, anh Thời Sơ chắc cũng phải đi làm đúng không, khi nào gặp lại có thời gian sẽ trò chuyện tiếp nhé, anh biết là cậu của em gần đây có tới Vân Châu mà, bất cứ lúc nào cậu ấy cũng có thể đến công ty, em còn phải làm việc nữa.”
Lục Thời Sơ khẽ cau mày khi thấy Tô Ánh Nguyệt cười một cách miễn cưỡng như vậy nhưng anh cũng không gặng hỏi thêm làm gì.
Anh nhìn cô chăm chú rồi nói: "Có chuyện gì không giải quyết được cứ đến tìm anh, bất cứ chuyện gì, bất cứ lúc nào.”
***
Sau khi Lục Thời Sơ rời khỏi, Tô Ánh Nguyệt cũng không còn tâm trạng để làm việc.
Cô đứng trước cửa sổ, từ lầu hai mươi nhìn xuống.
Bên dưới là dòng người và xe cộ vội vã lưu hành trên đường phố.
Rốt cuộc cô nên làm gì bây giờ?
Cô lấy điện thoại di động ra, trên màn hình không có cuộc gọi nhỡ nào.
Trần Minh Tân cũng không gọi cho cô cuộc điện thoại nào.
Anh vốn dĩ là một người tính tình khó chịu, mà hành động của cô tối hôm qua quả thật có hơi vô lý.
Cho nên anh không gọi cho cô cũng chuyện bình thường.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Cô suy nghĩ một chút, rồi gửi cho Trần Minh Tân một tin nhắn: “Trưa nay mình đi ăn cơm nhé, em có chuyện muốn nói.”
Gửi tin nhắn xong, cô mới nhẹ nhõm được phần nào.
Đúng lúc này có tiếng của Lê Bách Lạc cất lên ngoài cửa: "Tổng giám đốc Tô, mười phút nữa sẽ có một cuộc họp khẩn."
"Tôi biết rồi." Tô Ánh Nguyệt đáp lời rồi vội vàng cất điện thoại di dộng, xoay người đi tới phòng họp.