Nói rồi cô quăng điện thoại qua cho Vân Hàn, cậu ta liền hiểu ý tự động đặt cho mình một tấm vé máy bay.
"À, đặt vé bay sau nửa tiếng nữa đi".
Vi Hy lên tiếng nhắc nhở, rồi nhấn ga phóng như bay trên đường.
Một đường xe chạy đến sân bay rất yên bình, đến lúc máy bay chở Vân Hàn cất cánh cũng là lúc bọn Trác Bình đến.
"Chết tiệt, Quân chủ có chắc người cầm tay lái là con gái sao?".
Chỉ mới có nửa tiếng thôi, từ chung cư đó đến sân bay này cũng phải mất 2 tiếng, bọn anh đã cố hết sức chạy bằng vận tốc nhanh nhất có thể, vậy mà vẫn phải tốn gần 1 tiếng đồng hồ, người phụ nữ đó thế nhưng lại ngang nhiên chỉ mất nửa tiếng.
"Quân chủ, mất dấu rồi ạ, Vân Hàn thiếu gia cũng đã chạy mất rồi".
Trác Bình báo cáo cho Vu Quân.
"Hừm, người phụ nữ đó cũng chạy theo nó?".
Đầu bên kia giọng nói Vu Quân trầm khàn xen lẫn chút lười nhát.
"Không ạ, theo camera an ninh ở đây thì người phụ nữ sau khi chở Vân Hàn thiếu gia đến đây rồi liền rời đi ngay sau đó"
***
"Có phải bác rất nhiều chuyện không? Khiến con không muốn nói chuyện?".
Vẻ mặt rất chi là ấm ức, nếu bây giờ cô nói phiền, bà ấy nhất định sẽ khóc cho mà xem.
"Không sao.
Con rất thích bác, bácrất dễ thương".
Cô cười tươi để lộ ra má lúm cùng chiếc răng khểnh đáng yêu hiếm thấy, khiến cho người khác nhìn vào liền muốn yêu ngay.
"Ôi, cái miệng ngọt ngào này.
Thật mong con sớm về làm con dâu bác".
Lý Lam Anh vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Những hành động vừa rồi đều được thu vào tầm mắt của Vi Linh Đan khiến cô ả, ghen tức đến nổ con mắt.
Tại sao từ nãy đến giờ, cô ta cố ý cùng ba mẹ ngồi ở đây trò chuyện khô cả cổ họng với vợ chồng bà ta, cả hai đều không đoái hoài.
Vậy mà con ranh kia vừa về, hai ông bà già này lại vây quanh nó tươi cười trò chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!