Hiên Viên Mặc nhìn đôi mắt nhỏ của Mạc Vân Quả tràn ngập chờ mong, lập tức nắm bàn tay lại, khí phách nói: "Đi thôi, ta mang nàng đi!"
Nói lời này, Hiên Viên Mặc liền nắm tay Mạc Vân Quả muốn đi khỏi cách rừng này.
Mà bên ngoài, mà bên ngoài đám thị vệ không hề hay biết vương gia bị ám sát, còn ở nơi đó nói nói cười cười, cho đến khi Hiên Viên Mặc cả người đầy máu nắm tay Mạc Vân Quả ra trước mặt bọn họ.
Bọn thị vệ: Ta là ai? Ta ở đâu? Ta muốn đi đâu?
Hiên Viên Mặc nhìn vẻ mặt thị vệ dại ra, mày nhăn lại, hơi thở cả người lập tức trở nên sắc bén.
"Các ngươi đang nhìn cái gì?"
Giọng nói trầm thấp ở địa phương trống trải vang lên, bọn thị vệ chỉ có thể cảm giác được từng đợt gió lạnh đâm vào tận xương cốt.
"Thuộc hạ cứu giá chậm trễ! Xin Vương gia thứ tội!"
Động tác nhất trí chắm tay quỳ xuống, nội dung giống nhau đồng loại vang lên, Mạc Vân Quả nhìn đám người quỳ trên đất, không nói gì.
"Nơi nào là cứu giá chậm trễ! Nhóm người này căn bản là không hề biết biết vương gia của bọn họ bị ám sát đi!"
"Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ cấp dưới ngu như heo!"
"Ha ha ha ha! Câu nói của lầu trên thật kinh điển 666666"
"Điệu thấp điệu thấp!"
"Ai nha má ơi, đây là một dàn thị vệ ngốc nha! Cười chết bảo bảo!"
"Lầu trên đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đã hơn 1000 tuổi!"
"Thân là cự long nhất tộc, 1000 tuổi chỗ ta chỉ là một bảo bảo! ( ̄︶ ̄*)"
......
Mạc Vân Quả nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp thế mà còn có cả rồng, nàng rất tò mò,là sao rồng có thể thấy được phòng phát sóng trực tiếp của nàng, bèn hỏi: "Cự long ngươi nhìn kiểu gì?"
Cự long: "Dùng đôi mắt xem nha!"
Quần chúng phát sóng trực tiếp: Nói rất có đạo lý, ta thế nhưng không lời gì để nói!