Mạc Vân Quả bị ôm có chút khó chịu, cô khó hiểu nhìn Đào Ngải Linh, thật sự là không hiểu tạ sao cô gái này lại cao hứng như vậy?
Bị đánh thức gì đó, không phải hẳn là nên tức giận sao?
Đào Ngải Linh hồn mấy đầu cho Mạc Vân Quả mấy cái, bởi vì hôn hơi mạnh, dính một ít lông chó ở bên miệng, cô ấy cũng không ngại điểm này, ngược lại hứng thú bừng bừng nhìn Bạch Hiền.
Cô ấy cầm lấy di động bên cạnh, thật cẩn thận ấn nút ghi âm, nhìn thời gian nhảy lên trong điện thoại, tâm tình bình tĩnh lại.
Cô muốn ghi âm giọng nói này lại, ở cái thời khắc đặc biệt này.
Đào Ngải Linh nghĩ, có khi nào hắn cũng có tình cảm với cô ấy không, nếu không tại sao trong mơ lại dùng loại ngữ khí nhu tình như thế này gọi cô ấy?
Chỉ hắn dường như không ý thức được chuyện này đi?
Từ khi nhận ra bản thân yêu hắn, cô ấy nghĩ tới các loại gian nan hiểm trở, mà trở ngại lớn nhất, chính là cô ấy sợ, sợ mình yêu hắn, hắn lại không hề yêu cô.
Nếu thật là như thế, cho dù người khác đồng ý, thì lại có ý nghĩa gì đâu?
Nhưng cũng may, hiện tại cô ấy thấy được hy vọng.
Cô ấy thấy được từ trên người hắn hy vọng, hy vọng hắn cũng thích mình, cho dùn là hy vọng xa vời, cô ấy cũng muốn đánh cuộc một lần.
Thời điểm Đào Ngải Linh nghĩ như vậy, cánh tay ôm Mạc Vân Quả lại căng thẳng.
Mạc Vân Quả:......
Đào Ngải Linh nhìn vẻ mặt ngủ đến an tường của Bạch Hiên, liếm liếm môi.
Ánh mắt của cô ấy từ trán du tẩu đến lông mày, mũi, đến môi mỏng......
Ánh mắt Đào Ngải Linh ở trên môi hắn dừng lại thời gian rất dài rất dài, thẳng đến Mạc Vân Quả thiếu chút nữa lại ngủ quên, cô ấy động.
Đào Ngải Linh chậm rãi tới gần, lại chậm rãi tới gần, thân mình nghiêng về phía trước, thẳng đến......
Môi cô ấy, dán lên, môi hắn......
- ------
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!