Đào Ngải Linh từ chỗ Mạc Vân Quả biết được Bạch Hiên đã xảy ra chuyện, sốt ruột hoảng hốt chạy tới Bạch gia.
Khi Đào Ngải Linh vội vã mở cửa, nhìn thấy hắn an an tĩnh tĩnh ngồi đó, làm gì có bộ dáng không khỏe?
Đào Ngải Linh khó hiểu nhìn về phía Mạc Vân Quả trong ngực, lại phát hiện chó con ngáp một cái, nhìn dáng vẻ hẳn là mệt nhọc.
Đào Ngải Linh:......
Bạch Hiên nghe tiếng mở cửa quay đầu nhìn lại, tuy rằng hắn không nhìn thấy cái gì, nhưng có thể cảm giác được, có người tới.
Mà người kia, vẫn người hắn tâm tâm niệm niệm......
"Cô giáo......"
Bạch Hiên dùng ngữ khí khẳng định nói.
Đào Ngải Linh biết hắn vẫn khỏe mạnh, thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng vốn trống rỗng, vừa nhìn thấy hắn, đã vô cùng thỏa mãn.
Đào Ngải Linh chậm rãi đi qua, đi tới bên người Bạch Hiên.
"Hiên Nhi......"
Giọng nói Đào Ngải Linh nghe có vài phần nghẹn ngào, làm người nhịn không được đau lòng.
Bạch Hiên tự nhiên cũng là một trong số đó, hắn sờ soạng đứng lên, trên mặt lại là một nụ cười ảm đạm.
"Cô giáo, đã lâu không gặp."
Bạch Hiên biết Đào Ngải Linh đang tránh né mình, hành động rõ ràng như vậy, không phải không biết.
Đào Ngải Linh nhìn thân hình mảnh khảnh của chàng trai,đặc biệt là nụ cười trên mặt kia, miễn cưỡng như vậy, làm người đau lòng như vậy.
Cô ấy nhịn không được giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt hắn.
Bạch Hiên cảm giác được độ ấm quen thuộc thuộc về Đào Ngải Linh, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống.
Nước mắt rơi xuống tay Đào Ngải Linh, khiến trái tim cô ấy cũng đau đớn theo.
Nói đến cùng, Bạch Hiên cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, từ nhỏ đến lớn số người hắn tiếp xúc cũng không nhiều, tình cảm cũng không sâu đậm như vậy.