Mạc Vân Quả cảm thấy đầu có chút đau, cô nhìn cái miệng lúc đóng lúc mở của Đoàn Tử, không hiểu tại sao nó nói nhiều như vậy mà cũng không xong.
"Ký chủ, lần này làm nhiệm vụ ngươi chút nữa là chết đấy biết không!"
"Nếu không phải một khắc cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ chết biết không!"
"Ký chủ, vì sao ngươi có thể thản nhiên như vậy, ngươi thiếu chút nữa đã chết biết không!"
Hai tay Đoàn Tử chống eo không ngừng nói, thật ra nó cũng không muốn nói nhiều như vậy, nhưng hắn có chút không khống chế được.
Nếu ký chủ chết, nó cũng sẽ không dễ chịu.
Huống hồ, tuy rằng ký chủ ngày thường lạnh như băng, nhưng đối đãi với nó vẫn rất tốt, chưa bao giờ trách nó đem những phần đánh thưởng đó đổi thành giá trị kinh nghiệm.
Đương nhiên, nó cũng là một người biết đối nhân xử thế, đem mỗi quà đánh thưởng đều để lại một phần, nói như vậy để ký chủ muốn dùng còn có cái để dùng! Nó đúng là hệ thống tốt nhất vũ trụ ~( ̄▽ ̄)~*
Tuy rằng nội tâm Đoàn Tử rất kích động, nhưng bên ngoài vẫn là bộ dáng nghiêm túc đứng đắn.
Mạc Vân Quả không tâm tư nghe Đoàn Tử nói, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt ở lúc thoát ly khỏi vị diện.
Lúc ấy cô, rơi lệ.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô có kí ức tới nay, lần đầu tiên rơi lệ.
Mạc Vân Quả hốt hoảng nhớ lại, có người đã từng nói với cô, đến một ngày cô học được rơi lệ, học được mỉm cười, cũng là lúc cô chân chính trở thành con người.
Mạc Vân Quả nỗ lực cong khóe miệng, ở trong kí ức của cô, những người đó đều cười như vậy.
Khóe miệng vừa nhấc, đúng là độ cung để tươi cười.
Mạc Vân Quả muốn cười, nhưng lại làm khuôn mặt cô trở nên quái dị.
Đoàn Tử vô cùng ghét bỏ nhìn Mạc Vân Quả một cái nói: "Ký chủ, ngươi đang làm ngoáo ộp sao?"
Mạc Vân Quả:......
Cô cúi đầu, yên lặng nghĩ, cô vẫn không học được cách cười.
"Ký chủ, không phải ta nói ngươi, ta rất lo lắng ngươi. "Đoàn Tử bay đến trước mặt Mạc Vân Quả, một thân thể mập mạp cọ cọ vào cô.