Mạc Vũ vừa nghe lời này, mặt lập tức liền tối sầm xuống dưới, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia tinh quang.
Anh ra dấu bảo Tiền Đại Vận không cần tiếp tục nói.
Mạc Vũ cúi đầu nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Mạc Vân Quả, yêu thương xoa xoa tóc cô nói: "Quả Nhi, đã muộn, muốn đi ăn cơm chiều không?"
Mạc Vân Quả sờ sờ bụng, hình như là có chút đói bụng.
Mà lúc này, di động của Mạc Vân Quả cũng vừa vặn vang lên.
Mạc Vân Quả ấn nghe.
"Thân Thân, muốn cùng nhau ăn cơm chiều không ~"
Giọng nói của Kỷ Vô Ngu hưng phấn lại nhộn nhạo từ điện thoại bên kia truyền đến, sắc mặt Mạc Vũ biến đổi, lại không nói gì thêm.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Mạc Vũ, đang muốn trả lời, di động đã bị Mạc Vũ lấy đi.
"Tới công ty tầng cao nhất đón con bé."
Mạc Vũ nói xong câu đó lúc sau liền cắt đứt điện thoại, chỉ còn lại Kỷ Vô Ngu vẻ mặt mộng bức.
Mạc Vũ đưa điện thoại di động trả lại cho Mạc Vân Quả, tiếp tục xoa xoa đầu cô nói: "Hắn hẳn rất nhanh sẽ tới đây."
Mạc Vân Quả gật đầu không nói gì.
Kỷ Vô Ngu quả thật tới rất nhanh, không đến năm phút đã có mặt.
Kỷ Vô Ngu đi vào văn phòng thấy được đứng ở nơi đó có một đám người Tiền Đại Vận, lại nhìn thoáng qua ánh ắt người đàn ông kia rõ ràng mỉm cười nhưng trong mắt lại tràn đầy khói mù, lập tức hiểu rõ vấn đề.
Nghĩ đến nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, anh đang cấp bách phải giải quyết, cho nên mới giao Thân Thân cho mình đi?
Này thật là...... Thật tốt quá!
Kỷ Vô Ngu vui rạo rực nghĩ, nói như vậy, hắn liền phải suy xét gấy thêm vài phiền toái nhỏ cho Mạc Vũ!
Kỷ Vô Ngu đi qua, gật gật đầu xem chào hỏi Mạc Vũ.
"Chăm sóc con bé thật tốt." Mạc Vũ nói với Kỷ Vô Ngu.
Kỷ Vô Ngu tự nhiên gật đầu, đây là Thân Thân của hắn nha! Hắn đương nhiên phải chiếu cố cô thật tốt!
Kỷ Vô Ngu lắc đầu nói: "Thân Thân, anh sẽ không nói tên mình cho em biết. Anh hi vọng Thân Thân có thể tự nhớ ra tên anh, mà không phải do anh nói cho em."
"Trước kia tôi đã từng gắp anh rồi sao?" Mạc Vân Quả cảm thấy lời này Kỷ Vô Ngu nói có chút kỳ quái.
- ------
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!